Thiên Nhiên Và Đời Sống Của Con Người Trong Thời Khắc Chuyển Mùa

Dàn bài xích chung MB: -Mỗi mùa có một nét xinh riêng và bạn ta thường tuyệt xao xuyến duy nhất ấy là vào lúc giao mùa. -Thời khắc ấy thường...

Bạn đang xem: Thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa


*

-Thời tương khắc ấy thường diễn ra những thay đổi tinh vi không những ở trái đất của thiên nhiên mà còn làm việc cả quả đât của bé người.
-Với tôi phút chốc giao mùa trường đoản cú hè quý phái thu (từ đông thanh lịch xuân, xuân quý phái hạ...) vướng lại nhiều tuyệt hảo và gợi niềm đê mê hơn cả.
Cảm suy nghĩ về thiên nhiên:Nêu các dấu hiệu giao mùa (VD: mùa hè sang mùa thu: khí trời non mẻ, đêm tối trời se lạnh cảm thấy không được rét nhằm mặc một loại áo mùa đông nhưng lạnh đầy đủ để bạn ta cảm thấy rùng mình, hoa cúc trong số vườn đua nhau nở, sen trong số ao úa tàn...)Cảm giác của bạn dạng thân trước những dấu hiệu giao mùa của thiên nhiên: vui, buồn, nhớ nhung về một kỉ niệm tuổi thơ nào đó chẳng hạn...Cảm nghĩ về về đời sống con người:Nhịp điệu cuộc sống thay đổi ra sao? (ồn ã, nhộn nhịp hay tẻ nhạt)Con người: Vui tươi, phấn khởi, hào hứng đợi chờ (sang xuân) xuất xắc thu bản thân lại, bi thiết hơn, suy tư hơn (sang đông)...
Tóm lại, phút chốc giao mùa là số đông đợt "trở mình" cực kỳ duyên của trời đất.Cảm nhận các biến chuyển lúc giao mùa ấy giúp ta mài sắc phần nhiều giác quan, giúp trung ương hồn ta nhộn nhịp và tinh tế hơn lên.

Xem thêm:


Một ngày bắt đầu đã đến có nghĩa là bạn đã trải qua thời tự khắc của một ngày đang qua. Thời gian chẳng khi nào ngừng trôi chính vì vậy mà vòng xoay của ngoài trái đất cứ thế tiếp tục và lặp lại vào mỗi năm. Cái cảm hứng chờ ngóng một mùa đang đến và giã từ một mùa đi qua rất đặc biệt, nó y hệt như khi ta tiễn chân một người các bạn cũ và mong chờ một người các bạn mới hay xếp tập sách năm cũ chuẩn bị cho năm học mới với cặp sách mới. Thời tự khắc giao mùa cũng vậy, nó để cho lòng bạn vừa hồi họp vừa muốn đợi lại vừa luyến tiếc. Đối với riêng tôi, sự gửi từ mùa hè sang mùa thu là những xúc rượu cồn và suy bốn nhất.
Thu thanh lịch thật là nhẹ nhẹ khi thốt nhiên một ngày ai đó dấn ra, thai trời trong khi trong hơn, cao với xanh hơn. Chiếc nắng rát phỏng da, đổ lửa của mùa hè đã vơi đi những lắm. Mặt kia, vài ba đốm lửa thoắt ẩn thoắt hiện giữa nền lá xanh sẫm của không ít bác phượng già. Có phải phượng đang chắt chiu từng nào gió, bao nhiêu nắng, từng nào mưa của mùa hạ nhằm chưng lọc đề nghị những bông phượng rực đỏ cuối mùa ấy mà lại tạm biệt hạ và chào đón thu sang? Dọc theo phía 2 bên đường, sắc bởi lăng cũng đã nhạt màu. Nó không thể ngăn ngắt tím đến nao lòng nữa. Dòng sông trước nhà không hề cuộn lên ngầu đỏ nhưng trở bắt buộc dịu dàng, e lệ như cô nhỏ bé tuổi mười lăm. Tất cả giăng giăng bao bọc ngôi nhà thân quen một không khí êm êm, vơi mát, mềm mại khiến cho ta mỗi một khi thức dậy hầu như mang một cảm giác bâng khuâng cực nhọc tả.
new mấy ngày hôm trước đây thôi ai cũng ngại xuống đường vì nắng gắt, vì chưng những trận mưa bất bỗng nhiên ập xuống ko báo trước bao giờ, vày sấm chớp thình lình nhưng từ bây giờ ta lại thèm được thong dong sút xe dưới đều hàng cây tán rộng. Ta phát hiện những cô bé, cậu bé nhỏ ngồi sau sườn lưng mẹ xúng xính, hân hoan. Thì ra bé nhỏ con đang rất được mẹ dẫn đi sẵn sàng đồ dùng cho năm học tập mới. Ôi! cái ngày thứ nhất tôi đến lớp thoáng vậy mà đã đến cả chục năm. Thời hạn trôi qua cấp tốc thật! liên miên trong loại ký ức, tôi nghe trong khá gió thoang thoảng hương thơm hoa sữa còn chưa kịp nồng, mới chỉ đủ gợi ra đông đảo vương vấn dịu êm.
Thu đến, nhường như ai ai cũng thấy nhè nhẹ hơn. Nhịp sống chùng chình hơn, không thể quá ồn ào, ân hận hả. Phần nhiều công sở, những ngôi ngôi trường sau cơ hội tan ca yên ổn ngắt, trầm tư. Phần nhiều bến đò, đa số bờ sông, chiều tối cũng bắt đầu hoang vắng. Trời chiều hơi se lạnh. Phải chăng chính vì như thế mà mọi người chỉ muốn sớm quây quần êm ấm bên dở cơm chiều. Một loáng bâng khuâng, tôi ghi nhớ tới lời cha:“Thời gian trôi qua, mọi sự cũng đổi thay, cuộc sống đời thường sẽ có thêm bửa rẽ, hãy tự tra cứu lấy niềm hạnh phúc cho mình.” Tôi vẫn băn khoăn "thế nào là hạnh phúc". Bỗng nhiên tôi quan sát sang bên kia nhỏ phố, một cố kỉnh bà dừng đẩy xe lăn, kéo ra chiếc ghế con, ngồi xuống ngay bên cạnh. Ông đang nghiêng đầu về phía bà. Bà giở quyển sách hơi dày, giấy màu nâu xỉn, chậm rãi đọc và ông lim dim đôi mắt lắng nghe. Tôi chợt hiểu cố nào là hạnh phúc. Hạnh phúc ấy là khi ta được mãi cẩn trọng bên những tình nhân quý. Hạnh phúc giản đối kháng và bình thường thế thôi.
Trời đất gửi mùa, lòng ta cũng nao nao bao nhiêu cảm xúc. Ta nhớ nhung, nuối tiếc. Ta hí hửng, vui tươi...Ta thấy mình từng ngày thêm mỗi lớn, thấy mình đề nghị sống làm sao để cho có ý nghĩ hơn với bước đi của nhịp thời gian.