Thơ Về Mẹ Của Trần Đăng Khoa

đàn bà thái bình tự tin - trường đoản cú trọng - trung hậu - đảm trách                     đoàn kết - đổi mới - bình đẳng - cải tiến và phát triển
*
*

trằn Đăng Khoa nổi tiếng là một trong thần đồng về thơ khi vẫn đang còn học lớp bố trong thời kỳ kháng chiến chống đế quốc mỹ cứu nước. Thơ của nai lưng Đăng Khoa vào sáng giản dị và đơn giản mà dạt dào cảm xúc, đầy tình thân thương con tín đồ và khẩn thiết yêu quê nhà đất nước. Biết bao em nhỏ Việt Nam hâm mộ những bài bác thơ của nai lưng Đăng Khoa viết và bài bác thơ “Mẹ ốm” cũng vậy.

Mẹ ốm

Cánh màn khép lỏng cả ngày

Ruộng vườn cửa vắng người mẹ cuốc cày mau chóng trưa

Nắng mưa từ số đông ngày xưa

Lặn vào đời mẹ đến giờ chưa tan.

Bạn đang xem: Thơ về mẹ của trần đăng khoa

Khắp fan đau buốt, lạnh ran

Mẹ ơi! Cô chưng xóm làng cho thăm

Người đến trứng, bạn cho cam

Và anh thầy thuốc đã mang thuốc vào.

Sáng ni trời đổ mưa rào

Nắng vào trái chín ngọt ngào và lắng đọng bay hương

Cả đời đi gió đi sương

Bây giờ bà mẹ lại lần nệm tập đi.

Mẹ vui con gồm quản gì

Ngâm thơ kể chuyện, rồi thì múa ca

Rồi nhỏ diễn kịch giữa nhà

Một mình bé sắm cả bố vai chèo.

Vì con, chị em khổ đầy đủ điều

Quanh đôi mắt mẹ đã các nếp nhăn

Con ước ao mẹ khoẻ dần dần dần

Ngày ăn ngon miệng, tối nằm ngủ say.

Rồi ra hiểu sách, ghép cày

Mẹ là đất nước, tháng ngày của con...

Trần Đăng Khoa

Mở đầu bài bác thơ, người sáng tác đã biểu đạt cảnh mẹ bé bằng hình hình ảnh sosánh:

“Mọi hôm người mẹ thích vui chơi.

Hôm nay bà mẹ chẳng nói cười được đâu”

Thường ngày chị em hay nạp năng lượng trầu, đôi má lúc nào cũng đỏ hồng lên. Thếmà từ bây giờ mọi cảnh thứ trong đơn vị thật bi thảm bã. Lá trầu cũng giống như lặng đivà héo thô trong cơi trầu. Số đông lúc rỗi rãi chị em thường ngâm nga Truyện Kiều,giờ chị em bị tí hon nên “Truyện Kiều vội vàng lại bên trên đầu...”.

Mẹ vốn là người lam có tác dụng tần tảo. Lúc mẹ tí hon thì “Ruộng sân vườn vắng mẹcuốc cày sớm trưa”. Cả cuộc đời mẹ vất vả gian nan nay bị ốm, người sáng tác đã cảmnhận được và biểu lộ qua hình ảnh:

“Nắng mưa từ phần lớn ngày xưa

Lặn trong đời bà bầu đến giờ không tan”.

Xem thêm: Cô Dâu 8 Tuổi Phần 1+2 Tập 76, Benvenuto A Ogni Co Dau 8 Tuoi P5 Tap 76

Tác giả - một em thiếu niên 10 tuổi đã liên can từ hình ảnh“nắng mưa” mà lại thấy được sự vất vả, đa số thăng trầm của cuộc sống đời thường mà tín đồ mẹđã cần trải qua. Bởi vậy mà tác giả như hiểu được người mẹ đang cần chịu sự“đau buốt, rét ran” khi bị ốm.

Rồi tình xã nghĩa xóm, sự vồ cập của mọi bạn tới chị em cũngđược đơn vị thơ biểu thị rất mộc mạc, đơn giản và giản dị mà thắm đượm tình người:

“Mẹ ơi, cô chưng xóm làng cho thăm.

Người mang lại trứng, bạn cho cam

Và anh lương y đã sở hữu thuốc vào”.

Điều đó chứng minh rằng, từng ngày mẹ sống giỏi với mọi tín đồ nên khimẹ gầy mọi fan quý thích và thương cảm tới mẹ. Còn nhà thơ - em nhỏ nhắn thiếu niênTrần Đăng Khoa bấy giờ đồng hồ đã thấu hiểu nỗi vất vả cạnh tranh của bà mẹ trong cuộc sốnglam đồng minh mà em sẽ từng tận mắt chứng kiến và cảm thấy được:

“Cả đời đi gió, đi sương

Bây giờ người mẹ lại lần nệm tập đi”.

“Cả đời đi gió đi sương” là hình hình ảnh ẩn dụ miêu tả sự vất vả, giankhổ của bạn mẹ.

Trong cuộc sống đời thường lao đụng cực nhọc, mẹ đã có lần trải qua với vượt lêntất cả để vì cuộc sống và vì chưng tương lai xuất sắc đẹp của những con. Khoa còn đọc đượcqua thành ngữ “đi gió đi sương” là thể hiện được sự vất vả gian khổ, lao độngtrong những điều kiện thời tiết khắc nghiệt, sớm buổi tối lặn lội. Cảm giác được nhưvậy, chứng minh tác giả rất yêu yêu mến mẹ, hy vọng làm toàn bộ những gì để chị em vuilòng nhưng mà chóng ngoài ốm:

“Mẹ vui con tất cả quản gì

Ngâm thơ, nói chuyện rồi thì múa ca”.

Khoa còn làm được cả những câu hỏi vượt ngoài khả năng mà trước đâybản thân không làm được: “Một mình nhỏ sắm cả cha vai chèo” - một em thiếu hụt niên thậtlà ngoan ngoãn, rất có thể lúc trước còn nhõng nhẽo, xuất xắc vòi vĩnh người mẹ nhưng bây giờmẹ bé đã biết diễn đạt sự hiếu thảo của bản thân mình qua sự âu yếm mẹ. Nhìn phần đông nếpnhăn hằn trên khuôn khía cạnh của mẹ, Khoa siêu cảm hễ và thấy vô cùng biết ơn mẹ:

“Vì con chị em khổ đầy đủ điều

Quanh hai con mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn”.

Vì vậy mà lại trong lòng của nhà thơ lúc nào cũng ước:

“Con mong mẹ khoẻ dần dần

Ngày tiêu hóa miệng tối nằm ngủ say”.

Thật cảm cồn biết bao trước tình cảm xinh tươi của một bạn con -một cậu nhỏ nhắn chưa đầy 10 tuổi trước cảnh “Mẹ ốm”. Bài bác thơ còn tuyệt ở câu kết màtác giả sẽ nói hộ bọn họ về lòng hàm ơn vô hạn của các đứa nhỏ với các bàmẹ:

“Mẹ là khu đất nước, mon ngày của con”.

Phải chăng đó cũng là cảm xúc của mỗi bọn họ khi nghĩ về mẹ:Con yêu chị em nhất bên trên đời, nhỏ yêu mẹ như yêu tổ quốc và mẹ đó là Tổ quốccủa riêng con!