Những bài thơ hay về dòng sông quê hương

Những bài bác thơ tốt về chiếc sông, dòng sông quê hương? Thơ về mẫu sông? Thơ về dòng sông quê hương? Thơ sông Đà? Thơ sông Lam? Thơ sông Cầu? Thơ sông Hương? Thơ sông Hồng?
*

Dòng sông trong cam kết ức của khá nhiều người là nơi nối liền với các kỷ niệm vui buồn, và đôi khi chỉ việc nhìn loại sông là bao nhiêu nỗi bi tráng chợt tan vươn lên là vì dựa vào làn gió nóng bức thổi bay đi... Trong cam kết ức của từng người chúng ta thì dòng sông vẫn để lại đa số hồi ức gì? trong tim ai cũng có một dòng sông quê nhà... Từ thuở nào loại sông êm ả, hiền đức hòa đã tạo ra biết bao đáng nhớ của tuổi thơ trong trẻo, dạt dào bao trung ương hồn của những người được có mặt và phệ lên sống miền quê. Và bài viết này cusc.edu.vnrum đang đề cập đến vấn đề liên quan tiền đến dòng sông sẽ là Những bài xích thơ xuất xắc về dòng sông
, con sông quê hương? tiếp sau đây hãy thuộc cusc.edu.vnrum khám phá nhé.

Bạn đang xem: Những bài thơ hay về dòng sông quê hương


Quê hương tôi có dòng sông xanh biếcNước gương trong soi tóc hầu hết hàng treTâm hồn tôi là một buổi trưa hèToả nắng xuống lòng sông tủ loángChẳng biết nước có giữ ngày, duy trì thángGiữ bao nhiêu kỷ niệm giữa chiếc trôi?Hỡi dòng sông đã tắm rửa cả đời tôi!Tôi duy trì mãi ái tình mới mẻSông của quê hương, sông của tuổi trẻSông của miền nam nước Việt thân yêuKhi bờ tre ríu rít giờ đồng hồ chim kêuKhi mặt nước chập chờn con cá nhảyBạn bè tôi tụm năm tụm bảyBầy chim non lượn lờ bơi lội trên sôngTôi giơ tay ôm nước vào lòngSông mở nước ôm tôi vào dạChúng tôi bự lên mọi cá nhân mỗi ngảKẻ sớm tối chài lưới mặt sôngKẻ cuốc cày mưa nắng kế bên đồngTôi rứa súng xa bên đi phòng chiếnNhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biểnVẫn trở về lưu lại luyến bên sôngHình hình ảnh cô em song má ửng hồng...Tôi hôm nay sống trong tim miền BắcSờ lên ngực nghe trái tim thì thầm nhắcHai giờ đồng hồ thiêng liêng, nhì tiếng "miền Nam"Tôi nhớ không nguôi ánh sáng màu vàngTôi quên sao được sắc trời xanh biếcTôi ghi nhớ cả hầu hết người xa lạ biết...Có đa số trưa tôi đứng dưới hàng câyBỗng nghe dưng cả một nỗi tràn đầyHình ảnh con sông quê đuối rượiLai nhẵn chảy, lòng tôi như suối tướiQuê mùi hương ơi! lòng tôi cũng như sôngTình bắc nam chung tung một dòngKhông gành thác nào ngăn cản đượcTôi vẫn lại chỗ tôi hằng mơ ướcTôi đang về sông nước của quê hươngTôi sẽ về sông nước của tình thươngNgay từ đầu bài thơ, người sáng tác đã trình làng với bạn đọc về nhỏ sông xanh rì nơi quê mình. Con sông ấy đã nối liền với ký kết ức tuổi thơ của tác giả. Mẫu sông xanh biếc, cùng với "nước gương trong" đang soi tóc những "hàng tre".​
Anh đi khắp số đông nẻo đườngBao ngày tháng, bao thương nhớ quê nhàAnh đi vạn dặm mặt đường xaNhớ sông núi, nhớ nơi ở mến thương.Anh đi ghi nhớ mãi loại sôngLong lanh một giải nước trong nhân từ hòaNhớ nhiều gần như lúc đôi taBên bờ sông nhỏ chiều tà dần dần buông.Nhớ khi thoáng một cánh buồmTrên sông như cánh bướm vương nhan sắc hồngNhớ nhiều đông đảo khóm tre congTrên triền đê bé dại như ao ước ai về.Nhớ nàng thục chị em chân quêRửa chân bên bến tóc thề xõa buôngNhớ sao tiếng hát véo vonTrên sông pha tiếng mỉm cười ròn quê ta.Anh đi xa, ghi nhớ quê nhàNhớ mẫu sông bé dại hiền hòa êm trôi.Bài thơ là một trong những khung cảnh thật cần thơ, hữu tình. Chính nghệ thuật và thẩm mỹ nhân hóa "cánh bướm vương nhan sắc hồng" khiến cho dòng sông bất chợt đẹp hơn, tấp nập hẳn lên. Và vai trung phong hồn công ty thơ như là "buổi trưa hè" tỏa tia nắng chói chang nhất của bản thân mình để tô rất đẹp cho dòng sông.
*

Đêm sông Đà là kỳ lạ gió vùng caoMây cũng lạ, chỉ vầng trăng thân quen biếtBóng tối thì thào chưa xong xuôi lời tiễn biệtVới hoàng hôn trên sóng nước trôi êm...Tiếc mãi cho giờ hết tuổi hoa niênTôi bắt đầu đến với mẫu sông cô tíchSông đề xuất lượn lờ trên trang sáchGiữa dòng thơ quanh núi Tản bao đời...Hãy thề lòng lượng thứ, Sông Đà ơi!Xin được sống cùng sông giữa niềm vui trăn trởHạnh phúc mập như bào thai sinh nởSông thay đổi rồi đề hóa bao la!...Một tiếng gì âm vang rất xaNghe sâu thẳm từ lòng sông dội tớiTiếng luộc dõi lo toan ước ao đợiTiếng con người đang buông bỏ vợi niềm đau...Có đề xuất tiếng em, cô nàng da nâuVết chai bắt đầu cộm bàn tay ko nghỉHẳn lên dấu chai xưa ngày chồng MỹEm thông đường... Mở lối new cho sông!...Anh lính Trường Sơn có phải giờ anh không?Vầng sáng như thế nào xưa giục lòng anh hồi hảXưa chiến trường, nay công trường thi công chở đáChưa kịp về xây gian nhà bếp mới quê mình!Đêm lại dần gợi ghi nhớ thuở xa xanhLòng ta cạn, sông cứ là thăm thẳmKhoảng giải pháp đôi ta là văng trăng ướt thẫmCó giỏi đâu sông này cũng Ngân Hà!Vụt ngấc đầu, lấp lánh sao saTa đặt trái tim giữa làn nước chảyDòng ngày tiết - mẫu sông tan qua tim ấySẽ bừng lên muôn nẻo sóng lung linh…Một tiếng gà vang làng núiBình minh !Qua cái nhìn của tác giả, sóng Đà lắm bệnh lắm chứng, chốc dịu dàng êm ả đấy, rồi chôc slaij bẳn tính cùng gắt gỏng thác bầy ngay đấy. Nói theo một cách khác phải thật tinh tế và khôn khéo mới có thể nhận ra sự thay đổi của sông đà như vậy.​
Trên mặt Đà giang bên dưới bóng chiềuTrông qua giang san cảnh đìu hiuTrời giăng hắc ám luồng mây kéoChuông giục hoàng hôn giờ đồng hồ sóng reoTheo nước vởn vơ tăm cá lộiGọi bè bạn inh ỏi giọng chim kêuThuyền ai thơ thẩn cái sông đó?Tìm bến cùng ta cấp mái chèo!Bài thơ là hình hình ảnh “đi thuyền bên trên sông Đà buổi chiều” Sông đà hiện lên là một dòng sông khôn xiết đẹp với hữu tình. Vẻ đẹp cần thơ ấy đã tạo cảm hứng cho tác giả viết ra được một bài xích thơ hay, để đời với đều vần thơ mộc mạc, giản dị.

Xem thêm: Từ Nơi Đảo Xa Mênh Mông Sóng, Từ Nơi Đồng Xanh Thơm Hương Lúa, Về Nơi


*

Không biết con đường cong sông chi phí Đường bao gồm giống mặt đường cong sông LamMà ngọn sóng tại chỗ này cứ cồn lên nỗi tang điền yêu mến hải?Ơi cánh chim bằng cha chìm bảy nổi!Ba trăm năm là mấy đời người?Chỉ biết ở chỗ này sông Lam cũng mặt lở mặt bồiCũng những vết bụi đỏ, cát vàng phơi bảng lảngLàn thu thuỷ vẫn giành riêng cho buổi chiều ngọt sángNét xuân tô còn in đậm mây trờiĐâu yêu cầu ở đấy là tất cả cuộc đờiNhưng cốt lõi cuộc đời, địa điểm đây, từng ứ đọng lạiCảnh sắc này và chổ chính giữa trạng ấyTừng trang đời, vằng vặc truyện Kiều soi...Đến với Tiên Điền, tôi biết Nguyễn Du vuiTrong nét núi mặt đường sông chiều gặp gỡSông Lam dẫu mặt bồi bên lởTrang thơ nay thôi bớt lở bồiNét xuân tô là nét vô cùng tươiLàn thu thuỷ vẫn trôimột dòng ngọt sángMộ người ngủ trong blue color tháng támNhư một lời lâu dài mãi sinh sôiVò chiêu tập Nguyễn Du sinh sống làng Tiên Điền để gần bờ sông Lam.Do vậy nhưng khi đi bộ bên sông Lam người sáng tác lại lưu giữ lại đại thi hào Nguyễn Du. Hai câu thơ “Đến cùng với Tiên Điền, tôi biết Nguyễn Du vui, Trong nét núi đường sông chiều chạm chán gỡ” đã cho biết được hình ảnh của hầu hết nhà thơ với nhiều nét tương đồng chung.​
Bảy năm đi bạt gió quêTiếng kê tuổi thơ vẫn âm thầm nhảy ổXanh vào giữa khu đất trời bỡ ngỡTa vỡ vạc òa khi đối diện với sông LamTa vỡ lẽ òa thân làn nước bao dungCả khóc cười cợt cũng về đây gột rửaTa nghe trong thẳm sâu tiếng lào xào của lúaTiếng xốp tơi phần nhiều ruộng sắn mặt hàng khoaiƠi sông Lam theo ta trong cả cuộc đờiCái rám mật của khu đất đồng bờ bãiCái nồng dịu hơi thở đầy đủ phù saXóa sao được nét mỉm cười tươi bến bãiÁng thảm cỏ thì thào trỗi dậyCái mõm nghé non tơ vục mặt xuống tươi nồngBờ bãi đãi đầy hơn sau hầu như ngày lụt lộiNước lại thánh thiện hòa lấp lánh lung linh mặt sôngƠi sông Lam tiết chảy tươi hồngTrong huyết mạch của đời tươi sức trẻTa đã có theo hồ hết nhọc nhằn quê mẹCả các mặn mòi từ bỏ khúc hát trên sôngƠi sông Lam của những ruộng đa số đồngTrong lủi thủi sương chiều in dáng mẹCánh cò lặn lội bờ sôngTa chưa chắc chắn tình yêu mến nào hơn thế!Ta vỡ vạc òa khi đương đầu với sông LamBài thơ với âm điệu thanh thanh tha thiết, giọng thơ ngân vang kéo dãn dài như miêu tả một cảm xúc lai láng tràn đầy không lúc nào dứt. Ngữ điệu giản dị, giàu hình ảnh, nhiều cảm xúc, người sáng tác đã trang trải lòng mình so với dòng sông quê hương.
*

Lửa ở đâu nhiều thếtrong đôi mắt em?Máu nơi đâu nhiều thếđỏ một vùng sôngĐôi đôi mắt em u buồnMặt trời mang đến lửaMột vùng sông đo đắn tênCũng níu lòng ta nhớMặt trời gần gũi thếMà trời xa vô cùngEm đi về địa điểm em, sông về biển mặnTôi lại một mình, 1 mình nẻo vắngtìm ánh trời qua kẽ lá vườn cửa hoang“Hoàng hôn trên sông Lam” là 1 bài thơ nói về yếu tố hoàn cảnh nhà thơ đã có không ít lần xa quê và có khá nhiều lần ghi nhớ quê. Mà lại nỗi nhớ dòng sông quê lại sở hữu cả nỗi lưu giữ miền quê cùng với sự quyết trọng tâm trở về. Nỗi nhớ trong sự chia cắt ấy nó sâu đậm làm thế nào !​
Em về chiều ấy mưa bayGió thao thiết nhớ dáng tí hon cuối đôngLòng anh bóng nắng và nóng ngược dòngSông Lam nhè vơi sóng buông thẫn thờ.Vọng nơi đây tiếng gọi đòAnh về se fe cánh cò cất cánh ngangĐành mến lời hứa nhỡ nhàngSương thoang thoảng mắc mênh mông vào chiều.Đây là 1 trong những bài thơ rực rỡ của tác giả. Đọc bài xích thơ ta không khỏi bổi hổi xúc đụng nhớ về 1 thời đã qua. Người sáng tác đã biến hóa ước mơ thành hiện tại thực, đọc bài xích thơ ta cũng không ngoài xao xuyến vào lòng. Ta như ao ước cùng tác giả hòa vào cụ thể từng lời thơ sẽ được sống lại rất nhiều ký ức tuổi thơ mặt dòng sông quê nhà yêu dấu.​
Một ngày vềVục khía cạnh vào sông LamTuổi thơ nằng nặng chảyHạt phù sa túng thiếu khét cháyYêu yêu thương neo lại những nhỏ đò.Một ngày vềVục mặt vào bình yênCon sông ngập trong triền miên cõi nhớCon đò neo lại 1 thời xa…Một ngày vềVốc lại tuổi thơTìm dáng vẻ mẹ gầy giữa phù sa chìm nổiCon cò lặn lội bờ sông.Vốc lại cả đầy đủ rạc bé mơ ướcCả tiếng hát mặt sông biết đến mặn mòi.Cho an toàn trôiBình yên trôi…Đúng với tựa đề, đây là bài thơ người sáng tác “viết mang lại sông Lam”. Nội dụng bài bác thơ biểu đạt về một ngày về lại sông Lam, loại sông của quê hương, dòng sông của tuổi thơ. Ví dụ ta rất có thể cảm nhận thấy sự bình an của sông Lam từ phần đông vần thơ mà tác giả mang lại.​
Anh qua sông Hồng, sông ĐuốngMùa mưa bọt nước đỏ ngầuKhông biết ở khu vực em ởÊm êm một khúc sông CầuTiếng một nhỏ tôm búng nướcVó bè ai cất sau lưngSao giời lọt qua đôi mắt lướiRơi đầy xuống cả phương diện sôngCon sông của fan quan họSuốt đời nước rã lơ thơEm ơi! Em là cô gáiTừ thọ anh chờ anh chờEm là cô Tấm thảo hiềnĐến giữa đời anh trẩy hộiTình đã trao nhau êm đềmMà vẫn ánh mắt bối rốiSông mong khi đầy khi vơiChảy ngang qua câu quan liêu họƯớt đầm vạt áo bao ngườiVạt yêu thương ướt cùng vạt nhớEm nói nhẹ như khá thởAnh nghe để nhớ suốt đời:Giữ tình cảm như duy trì lửa,Đừng quên, chớ tàn, chớ nguôi!Tình yêu gồm từ phương emĐi qua mon năm hóng đợiTình yêu cũng từ bỏ phương anhLửa rừng bối rối góc núiTình yêu tất cả từ nhì taChẳng đủ gần nhưng giận dỗiNhà xa, trận mạc càng xaGặp nhau lần nào cũng vộiNgày mai chắc chắn là các nắngNên sao giăng khắp trên đầuNgày mai trấn miền ải BắcTựa lưng vào tối sông Cầu.Trong tim người nào cũng có một chiếc sông quê nhà... Từ thuở nào loại sông êm ả, nhân từ hòa đã tạo ra biết bao đáng nhớ của tuổi thơ vào trẻo, dạt dào bao trọng tâm hồn của rất nhiều người được có mặt và béo lên sống miền quê. Và với người sáng tác thì sông Cầu thuộc dòng sông nối liền với tương đối nhiều kỷ niệm với người yêu cũ.​
Tôi chưa có mối tình nào ở đâyCũng không tồn tại một ai mà đợi đợiSao sông mong vẫn lay hồn tôi mãiChưa kịp về lòng vẫn nhớ thươngSuốt sông Cầu bát ngát dừa xanhMuối white xoá dạt dào cơn gió mặnLãng mạn chưa qua hầu hết ngày lửa trậnVẫn dừa xanh. Vẫn muối bột trắng. Nao lòngSẽ qua không ít thành phố với loại sôngLúc đắng cay lại ghi nhớ về phố nhỏDù ko một mảnh tình riêng nghỉ ngơi đóSông ước ơi, sông CầuDòng sông Cầu đã tạo nên một chiến thắng cảnh rất là nên thơ. Bây giờ nhìn cái sông chảy, kí ức trong người sáng tác lại lùa về. Cái sông quê nhà ,dòng sông của tuổi thơ, loại sông ủ ấp tôi trong tình cảm thương, dòng sông đỏ color phù sa, đỏ màu lúa chín, đỏ màu yêu thương.​
Ngồi ghi nhớ sông mong mơ trẩy hộiĐến hứa không về em trách đấyQuê bên thương quá hoá vô tâmTháng giêng hoa xoan rơi vụng dạiEm cùng với sông ước xanh ở lạiAnh đi lạnh lẽo ngọt thân tay cầmCỏ níu chân mùa sông thiếp ngủEm tiễn tầm nhìn đau cả gióChiều chớp đầy anh …mắt lá rămLỗi hẹn sông cầu xin khất vậyMưa vết mờ do bụi giăng mờ chẳng thể thấyEm ngồi hại rét lấm vào trăng.Đi qua từng nào thăng trầm của kế hoạch sử, chiếc sông Cầu vẫn là nơi lắp bó quan tâm với vớ cảngười dân vào làng. Đó là địa điểm có dòng nước nhẫn nại có phù sa về bồi đắp bến bãi bờ, góp cho 2 bên bờ kho bãi lúa nương dâu tư mùa xanh ngắt. Cùng một lần tiếp nữa tác giả đã “lỗi hẹn sông Cầu”, bài xích thơ là nỗi niềm của người sáng tác gửi đến cái sông quê hương.​
Quê tôi mặt dòng sôngNước chảy lơ thơĐã lấn sân vào câu ca quan tiền họVào đời tôi tự thuở ấu thơMẹ hát ru tôi rằng mạn thuyền ai ngồi tựaNgoài lái, người ngâm thơVẳng trong, bạn ở chớ về.Theo tiếng gọi non sôngTôi xa quê từ ngày thu tháng 8Kháng mặt trận kỳ thừa qua bao gian khóTôi đã hành quân qua bao miền khu đất nướcQua bao mẫu sông xuôi ngượcNhưng chưa một lần quay trở về bến sông quêNơi người chị em già nắng mưa lầm lũiChiều chiều tựa cửa ngóng bé vềNơi ấy hai con mắt huyền lúng liếngHút hồn tôi tuổi dậy thì.Quê của tác giả, nơi đã tận mắt chứng kiến cả tuổi thơ của tác giả, bao gồm một mẫu sông xanh mát. Liệu còn điều gì khác sung sướng hơn khi trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại sở hữu một mẫu sông tan qua, chiếc sông đã có lần cho tác giả một tuổi thơ thật giỏi vời. Hầu như hình ảnh “mẹ già” vất vả lại hiện nay về trong ký ức của tác giả.
*

Có gì đâu? Gì đâu?Mà hai mươi năm chẵnMột trưa hè cháy nắngCòn reo trong trái tim sâuTrưa sông CầuBể một màu xanh thắmRuộng ngàn ô muối bột trắngBiếc trời xanh ngang đầuCó gì đâu? Gì đâu?Sông Cầu!Thành phố nhỏ không một lần dừng lạiDăm dãy phố con lèo tèo gạch ngói...Không hương hoa với không tình áiCó gì đâu? Gì đâu...Một trưa thông thường mắt không ngó tớiMột đất bình thường xe ta qua mauTrả thù taBắt lòng ta lưu giữ mãiSông mong ơi, sông Cầu...Ruộng nghìn ô muối bột trắngTrời xanh xanh thăm thẳmBể xa xa một màuCó gì đâu, miền Nam...Có gì đâu, tuổi nhỏ...Có gì đâu, gì đâu...Tác yêu dòng sông quê hương tôi như yêu chính gia đình vậy, như chính tình yêu nhưng mà tôi giành riêng cho nơi xóm thôn quen thuộc. Cứ mọi khi nhớ đến loại sông ấy, kí ức về tuổi thơ lại hiện tại lên, rõ ràng, rành rọt như một chuyện bắt đầu xảy ra. Bài xích thơ đã mô tả rõ điều này qua câu thơ mang tính chất chất cảm thán “Sông cầu ơi, sông Cầu...“​
I.Sông HươngNước chảy hiền hậu hoà,Mà sao vẫn cuốn các bạn Nguyễntrôi...II.Rót đầy ly rượu mời hoaHỏi nhan sắc cũ, lụa là xưa đâuTột cùng sao vội đắm sâu,Lòng dân chẳng ở bền vững lâu dài với bản thân ?...III.Sẩy chân đổ vỡ giấc son vàng,Cười khan bên những lọng tàn hẩm hiuBần thần ngó mảnh sân rêu,Nghe đâu thuở trước dìu dặt công khanhDư thừa rượu thịt, yến oanhChỉ không thấy tấm lòng dân buổi nàoPhải chăng lúc đó giặc vào ,Cân đai nhốn nháo, luỹ hào ngửa nghiêng ?...Đây là 3 bài bác thơ về chiếc sông Hương, mỗi bài bác thơ có một nét đặc thù riêng, ngôn từ riêng, màu sắc riêng. Tuy vậy chốt lại vẫn chính là tả cảnh về loại sông Hương vơi nhàng, sâu lắng, trữ tình, yêu cầu thơ.​
Tình yêu trong khi ngẩn ngơBỗng dưng vớ được câu thơ làm cho thuyềnBấy giờ vừa cơ hội trăng lênThuyền tôi chính giữa bốn mặt chuông chùaBấy giờ đồng hồ sóng cứ ru đưaLàm thuyền tôi đắm sao chưa đắm thuyền​
Bây giờ đồng hồ chỉ bao gồm đôi taBao nhiêu trung tâm sự Hằng Nga biết rồiThủa nước non cho hồi non nướcSông hương đành xuôi ngược đông tâySoi lòng chỉ có đám mâyĐám mây phú quý phần đa ngày lao đaoSao khía cạnh sông xanh lướt ra dángSao tình sông lai trơn khôn ngăn?Vì ai lắm nỗi chứa chanHay còn hóng khách quá giang một lầnNày thử hỏi, thuyền nan thả láThuyền ai trên đây nấn ná bấy lâu?Mặc ai khanh tướng tá công hầuKhông thèm bình thường đỉnh, sống lưng bầu gió trăngSao trời đất thanh minh ra thế?Sao mưa nguồn chớp bể luôn luôn đêm?Trong thành yến độ ẩm vui thêmTiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưaSông mùi hương hỡi, xuân vừa tơ liễuCả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơVì đâu nước tung lững lờHay cho cố kỉnh sự cuộc cờ chiêm baoGhét xa mã nao nao uốn nắn khúcGiận thời hạn những lứa xuân xanhNhà ai nhảy năm canhHơi men sực nức dưới thành đô xưaSao tức về tối trôi bừa đi mãiChẳng bi thương nghe cô lái thở than“Thuyền em đậu bến mùi hương GiangChờ bạn quân tử lỡ xã tình duyên”Thuyền âm thầm nằm yên ổn với bóngNước sinh sống xuôi dợn sóng bến thuyềnTrong thànhngủchết con đenKhoá xuân vứt lỏng cho then chẳng gàiHãy trông thử thường đài dinh thựDấu xưa, xưa tình tứ có tác dụng saoÔ hay! Sóng tan dạt dàoChiếc thuyền vô địnhtạcvào bến mêSao trai gái trở về trong mộngMà sông hương thơm chẳng động niềm riêngTrong thành để lạnh hương nguyềnTiếng con gà gáy nguyệt trơn giềng còn say.​
Bây chừ gõ bát sông HươngLanh canh phách nhịp tứ phương cung đìnhMột suông trăng sinh hoạt Hoàng ThànhMột trăng suông nhạt chòng chành bên dưới sôngXáng xề loại nhịp thi congCái chân ai cách giữa vòng nam aiRượu nâng sóng nhạc ngang màyEm thủng thẳng giữa đêm bày chiếu hoaXáng xề sông đổ về xaXáng xề phách nhịp đổ qua hồn mìnhAi dìm khúc nhạc cung đìnhĐể ai mến cả Hoàng thành cỏ rêu...
Ngày em theo chồngCó câu thơ anh còn chưa kịp viếtThời gian chôn một ái tình câmSông hương trôi mạn chiềuHồn cụ đô nổi gióThuyền ai lang bạt mái chèoEm cứ mỉm cười như tuổi nhị mươiCỏ hoang phần đa mùa yêu mến nhớBờ anh sóng vỗ ngược dòngEm tất cả tiếc gì khôngBóng thu ốm đi những quáLá nhiều năm năm ngón tay xưaBỏ qua chuyện cũ nhưng sốngMừng em áo bắt đầu ra đườngAnh ngồi hát cuộc tiễn đưa...​
Bên tê sông Hồng cái nắng bềnh bồngCó cô chưa ck giặt yếm phơi phongYếm trắng bòng bong lúa đòng ngậm sữaCó cô bụng chửa lum lúm má hồngSắc sắc không ko chuông đồng thỉnh mõCó bè phái trẻ nhỏ dại vò võ mẹ chaDưới đất đàn gà bên trên trời bọn nhạnẬp à kết bạn bầy ông đàn bàBờ bãi phù sa cỏ hoa phất phớiVườn nhãn vườn cửa hồng sum sê mời gọiCó phần đa ngày hội bên nông hái trồngThời trang trai gái dìu dặt chớm đôngBên kia sông Hồng tất cả ngôi nhà gỗBốn bề cửa ngỏ call gió mời trăngCó hoa cát đằng tượng ông Thi TửuCó bầu bạn rượu nói cười dung dăngTrong đê tình hình chung c ư khôn cùng thịNgoài đê ứ đọng hự chân quê ruộng vườnĐêm đêm đèn mặt đường mờ mờ tỏ tỏNgửa phương diện Hằng Nga sa giữa mù sương…​
Heo may se lạnh bờ vaiDòng Thương nhẵn vẫn đổ lâu năm triền đê?Rạ rơm vẫn tiếp tục bộn bề?Mồ hôi khu đất thở vẫn cơ tê nồng?Buồn vui thơ vẫn mênh mông,Tìm nhau tung ngược loại sông đá ngầm!Chén trà thì gởi hương thầm,câu thơ tặng ngay bạn lại ngâm đến mình!Đôi loại Thươngvẫn đinh ninh,Tre xanh vẫn rủ bóng mình lòng sông.Trở trăn sóng đỏ sông HồngTôi mơ lặn ngụp giữa loại Thương Giang.Sương thu thay đổi khúc cỏ vàngPhố ầm ĩ phố, dạ càng ngẩn ngơ…​
Nhớ nụ hôn đầu tiênThiên nhiên va mùa emNhớ ngập trong da diếtDịu dàng ru nỗi niềmKhi ta là của nhauKiếp tình mãi nhiều năm lâuNgười như sông ôm núiTrái tim tươi thắm màuNgày kẹ tai thì thầm thĩĐêm đụng lưỡi ngọt mềmTâm hồn ôm domain authority thịtTơ lụa ngày bọc đêmNgũ hành thổ sinh kimKim sinh niềm yêu thương mếnAnh gọi một giờ đồng hồ EmDịu dàng mẫu sông đếnHồng Hà ơi, hiển hiệnĐêm trăng nước dưng trờiCâu thơ cất cánh trên sóngSải cánh thuộc xa khơi…​
Anh làm việc Lào CaiNơi dòng sông Hồng tung vào khu đất ViệtTháng Hai, mùa này nhỏ nướcLắng phù sa in bóng song bờBiết là em năm ngóng, mon chờCứ chiều chiều ra sông gánh nướcNên ngày ngày cùng anh em lên chốtAnh lại xuống sông Hồng mang đến thoả nỗi em mongĐài báo gió mùa, em thương làm việc đầu sôngĐỉnh đồi cao chiến hào anh chạm chán rétBiết mùa màng đồng quê chưa ghép hếtTay em ngập bên dưới bùn, lúa tất cả thẳng sản phẩm không?Giá bọn chúng mình còn chiếc thuở dung dăngAnh thả lá thuyền xuôi về bên dưới ấyEm ra sông chắc là em sẽ thấyChỉ nỗi nhớ chúng mình đủ nóng mọi mùa đông.Nhưng thơ ngây đâu còn ở bọn chúng mìnhKhi việt nam trao anh lên đường đầu ngăn giặcKhi biên cương trong anh đã trở thành máu thịtĐạn lên nòng anh giữ ngành ngọn sôngNỗi nhớ đến em không viết được song dòngĐạn quân địch cuồng điên phun vào thị xãXe tăng thù nghiến phương diện sông im ảNhịp mong thù chặt đứt ngóng mongBão lửa này mang sức khỏe hờn cămPhá ước thù xé vụn xe cộ tăng giặcGiữa mẫu sông ngàn xác thù ngã gụcMáu giặc loang ố cả một vùngThì hỡi em yêu nghỉ ngơi cuối sông HồngNếu gặp dòng sông ngàu lên dung nhan đỏLà niềm yêu đương anh gửi về em đóQua thuốc nước sông Hồng, em phát âm chiến công anh.​
Có cần mưa vừa trốn ngoài mâyVề thăm quê cũ trở ra đây?Mà sao trong nước pha màu nhớPha cả niềm nhức lớp lớp dầy!Mưa cùng với ta từng đang tri âmNhiều đêm mưa dột nát trong hầmNhiều tối quấn quít mặt phòng tuyếnĐạn thét long trời ban đêm tăm..Mưa lũ cho tràn bao lưu giữ mongTheo ta ra tận bến sông Hồng.Bên cơ cuồn cuộn trời biên giớiNhìn chẳng ý muốn về, mưa biết không..?
Thời gian trôi tháng ngày đi quaSông Hồng ơi lúc nào xong chảyĐêm gồm nghe tiếng đàn em gảyGiọt bầy nào dành riêng để riêng tôiMảnh trăng non ngơ ngẩn giữa trờiNgười đông đúc điện ban đầu toả sángTiếng bọn ngân phương diện sông lóng lánhHồn tôi rung theo sóng từ bao giờThời gian trôi tháng ngày đi quaDòng sông trôi tiếng đàn níu giữSông Hồng ơi phập phồng hơi thởNhịp ngắn dài theo nhịp tiếng đàn ngân​
Cầu Chương Dương nâng xe thừa sông HồngNgoảnh lại chú ý cầu long biên hờ hữngChỉ bao gồm đáy sâu giữa loại chứa đựngBóng nhịp dầm với thương tích năm nao​
một dòng sông chảy qua thời gianchảy qua lịch sửchảy qua triệu triệu cuộc đờichảy qua từng trái tim ngườikhi yên ả khi hung dữmột dòng sông rì rầm sóng vỗtrong muôn nghìn trang thơlàm đề xuất xóm thôn, hoa trái, mọi ngôi nhàtạo sắc áo, color cây với tiếng Việtmột nòi sinh từ một dòng sôngtrăm người con xuống biển khơi lên rừngở lại Phong Châu, người con đồ vật nhấtvua Hùng Vương đầu tiên nước Văn Langsóng với phù sa – có mang đầu tiênnước với đất nhằm nay thành Đất Nướcmột nhỏ sông êm ả dịu dàng như lục bátmột con sông phập phồng muôn bắp thịtmột dòng sông đỏ rựcnhuộm hồng nâu domain authority người.ôi Sông Hồng, chị em của ta ơingười cất chất trong lòngbao điều túng bấn mậtbao kho xoàn cổ tíchbao giờ rên nhọc nhằnbao xoáy nước réo sôi trong ngực rộng của ngườibao doi cát ngầm trong lòng người phiêu bạtngười quằn quại bên dưới mưa dầm nắng gắtcho ban mai chim nhạn cung cấp tin xuâncho 1-1 sơ hạt gạo white ngầncả nhành dâu bé bỏng xanhngười cũng cho nhựa ấmmột dòng sông với phần nhiều thuyền phần nhiều bếnnhững thân đê uốn nắn lượn sống lưng rồnghoa gạo đỏ bên bờ sông những đền rồng miếu phố phườngmái rạ bờ tre hoàng hôn sương bếpmột loại sông như loại đời mãnh liệtnhấn chìm bao thuyền giặcvà xoá nhoà dấu vết những triều vua...sóng rập rờn quanh bè gỗ tuổi thơnước sông tung trên vai em phủ loángta đi qua những bến phà tan nátmột nghìn ngày xa cáchmột ngàn tối sông Hồngtrên chùm sao bánh láitrong câu hò đồng độitrong nuốm mây cuồn cuộn căng buồm...máu ta sở hữu sắc đỏ sông Hồngnỗi khổ và nụ cười bất tậnluôn luôn luôn mới đến, luôn luôn luôn ra điluôn già độc nhất vô nhị và luôn trẻ nhấtsông nhằm lại trước khi về với biểnkhông phải máu đen độc ác của quân thùkhông đề xuất gươm đao ngàn năm chiến trậnkhông phải nghẹn ngào giờ đồng hồ nấcsau sụp lở hưng phế sau thù hận sóng tràolà bãi mới của sông xanh ngátlà khu đất đai lấn dần ra biểnlà vai trung phong hồn thắm thiết phù sadâng yêu thương đỏ rực đôi bờ.​
Hừng hực chảynhư một người bọn bànhễ nhại cõng trên sống lưng một bồ thóc lớnkhông một phút hoàn thành chânNàng đi qua miền châu thổđã 1 thời đói kháthai - triệu - xác - người chất lên xe bòvào các đêm mưaVì thế người vợ không bao giờrời xa bồ thóc trên sống lưng mìnhbài học nhức thươngChúng ta quan trọng chết đói một đợt nữanàng nghĩdân tộc này sẽ không thể mãi nghèo hèn buổi tối tămnàng vẫn nghĩvà những người dân da vàng mặt sông Hồngra đi đòi trường đoản cú doSông hồng vẫn lặng chảygiống một người lũ bà khi tối xuốngsau một ngày chũm kiệt mình đến đồng ángnàng choạng nằm mềm mại và mượt mà như sônglặng lẽ chào đón ngọn gió đêm thô thápmang khá thở oi nồng của rơm rạ cùng đất đainàng im lẽ đón nhận ánh trăng đêmthấm vào thịt domain authority mình phần nhiều giọt thanh xuânSông Hồng vật vã chảygiống một người đàn bà trở dạvào tối thiếu trăngnàng quăng quật lại sau lưng một mùa bè đảng đỏnhững bài xích ca súng gươm huyên náonàng quăng quật lại sau lưngnhững lớp sóng thăng trầm truất phế hưngBởi gánh nặng trên vai nàngmột mặt là ý trung nhân thóc béo châu thổcòn bên kia là những người con đói sữanàng buộc phải nuôi nấng chúngsuốt 1 thời trận mạc héo honBuổi chiều đầy gióngoài sông mẹ ngồi chải tócnăm tháng cội nguồntình mẹ tương tự như sôngnhững con thuyền dại dộtbỏ mẹ đi từ thời điểm năm mười sáu tuổinay bắt đầu trở vềsông mẹ vẫn như xưaSau bao nămsông chị em vẫn chờnhững đứa con lưu lạcmây cam kết ức sẽ hoá mầu tóc bạcsóng thời hạn còn u uẩn nỗi niềmnhững phi thuyền xa bà bầu đã bao đêmngày quay lại sông vẫn đầy nước mắtMẹ như phù sahoá thân vào đấtmẹ như mạch nguồntrong lành của đấtmẹ như mùa màngsinh sôi bên trên đấtnhững kho bãi bờ chan chứagió yêu thương thương​
Mặt trời sẽ biếng lười lặn sớmBỏ mặc anh bơi lội trong cô đơnNhắm mắtNghe trái tim đồ vật vãNgước tìmTrăng côi cútNhưng xa xôiChỉ gồm dòng sông trôi​
Quan bọn họ ơi mưa sa sống lưng đồi!Cuối thu rủ mưa nghịch duyên trôi nổiBong nhẵn tràn sôngBong bóng thanh lịch đò...Ngòn ngọt vòng tay bờ vai sương khói...Quan họ người ơi đi ko ngoảnh lại!Cơn mưa bay chéo tóc mai phiêu bồngƠi đêm tóc mai nhiều năm như triền sông!Miếng trầu trong miệng tan thành nước mắtĐêm giờ đê mê tay không...Người đi cúi khía cạnh sen hồngChỉ còn tôi với chiếc sông hứa hòChỉ bản thân tôi kéo nhỏ đòChở câu hát suốt song bờ mưa bay​
Bãi bồi xanh mướt ngô non là khuôn khía cạnh emNổi giữa loại sông tócBãi bồi ngủ trong tâm anhDòng sông tóc em cũng đổ về lòng anh nữ tính cửa biểnEm ngủ mang lại ngoan... à ơi ngoan giấcBãi ngô non có vầng trăng mọcEm thức... à ơi cơn mơ em đọngCửa biển khơi lòng anh vẫn rợi láng trăngGió đã đẫm bao ngày trời độngNhững chân đá đứt lìa thân sóngCơn giông xa xô xác xác tàuAnh về náu tóc em hiền khô hậuKhi sóng lặng là khi rất có thể nhìn sâuBiển vượt lặngHôm em tải hoa trắngHôm ấy... Loại sông hôm ấy quý phái sông​
Dòng sông chở nước đến khơiChở trăng đến sóng, chở trời đến saoChở đến tôm cá thuyền câuChở than cho những nhỏ tàu xa khơiMai đây rồi cả biển cả trờiNiềm vui đầu sóng đổ hồi về sông​
Trời xanh về phía biểnTôi xanh về sông quêChiều tắt gió lục bình tha thướt tímTuổi thơ tôi giờ nhờ cất hộ ngọn chòng chành.Chèo cam kết ức về mẫu sông ấu thơTháng năm liên miên chảyMòn vẹt vành trăng nước xóiMúc từng gáo sông làng.Lấy mùa thu gội tóc mang đến sôngLấy bèo nhuộm tím đôi mắt sôngSông mang hương vị của tôi về biểnThản nhiên trải qua lời thề.Đêm cả tin vục tay vào cơn mêBờ tre xanh không còn chải tócCâu thơ ngã vào mùa thuThảng thốt lời bà mẹ ru rắc đầy triền sông vắng.Chèo cam kết ức về loại sông ấu thơTháng năm triền miên chảyThuở mười sáu gội đầu lá sảNước sông thơm mang lại tận bây giờ.Sông vặn mình khuyết vào phía giấc mơChỉ sót lại một bờ mang đến miền nước chảyTôi khờ khạo bấu vào cơn gió xoáyLở không còn mình bồi đắp một bờ xa.​