Khương Tiên Sinh Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Diễn Đàn Kênh Truyện » tiểu Thuyết » đái Thuyết Full » Phương Tiên Sinh ngóng Ngày Anh nhận ra Em (Huynh huynh)

*

Hồi nhỏ lúc 7 tuổi, cô đã cứu giúp anh thoát khỏi tay của bọn cướp. Kế tiếp anh từng quay lại tìm cô nhưng lại không thấy. Rồi anh đi Mỹ, trong tâm địa vẫn không kết thúc nhớ về cô bé dễ thương năm nào. Khi trưởng thành, anh về nước tiếp quản tập đoàn lớn của gia đình. Anh quay trở lại khu ổ chuột chỗ cô từng sống cùng không xong xuôi tìm kiếm cô mà lại vẫn không thấy tăm tích cô đâu. Rồi anh thân quen Giản Đình - vị hôn thê hiện tại tại, thiếu nữ xinh xắn có hai con mắt đẹp hệt như cô nhóc mà lại anh đang tìm kiếm.Không may, vị hôn thê của anh chạm mặt tai nạn xe hơi, người gây tai nạn không có bất kì ai khác đó là em gái cô. Hại em gái không có bằng lái sẽ gặp bất tiện lớn, cô gật đầu đứng ra chịu tội thay. Do căm phẫn, anh thuê phương pháp sư, quyết tống cô vào tù.Ba năm tiếp theo ra tù, cô gặp gỡ lại anh. Tiếc thay anh vẫn chưa thể quên đi côn trùng hận thù năm đó, vụ tai nạn đáng tiếc đã chiếm mất người con của anh và Giản Đình, cũng gần như là cướp mất Giản Đình ngoài tay anh. Anh gửi cô về nhà, nghiền cô làm cho giúp bài toán lấy chi phí trả món nợ bồi hoàn vụ tai nạn. đông đảo ngày tháng tiếp nối là chuỗi ngày sinh sống trong âm ti của cô. Anh tống cô vào tù, rồi bây chừ lại hành hạ và quấy rầy cô, cưỡng dâm cô, thậm chí chính tay anh đẩy cô xuống lầu làm chết con của cô... Vậy mà cô vẫn yêu người đàn ông này."Phương tiên sinh, ngóng ngày anh phân biệt em..."



benhocvabesock - benhocvabesockTài Khoản: 6666 điểm Cấp 7 KTer VIP Đồng - VIP tất cả 0 Huy Chương - coi Hoạt Dộng
Cuộc đời ai xuất hiện cũng không tồn tại quyền lựa chọn gia đình, vị trí mình sinh ra, hai chị em Hạ An, Hạ tâm cũng thế. Tuy gia đình nghèo khó, bà mẹ bỏ đi, tía mất sớm cơ mà hai người mẹ vẫn nương tựa nhau sinh sống tốt.

Bạn đang xem: Khương tiên sinh chờ ngày anh nhận ra em

Hạ An năm nay 22 tuổi, bởi vì lúc nhỏ tuổi gia đình nghèo đói phải nghỉ học sớm nhường mang đến em gái đi học, nên giờ cũng khó khăn xin việc làm. Hạ An không tồn tại học vấn nhưng như mong muốn trời cho mẫu mã và khuôn phương diện xinh đẹp đề xuất cũng dễ dàng xin việc. Mặc dù vậy cô chỉ có tác dụng những các bước bán thời gian, câu hỏi gì cô cũng làm cho miễn tất cả tiền nuôi em gái tới trường cô đa số làm hết, gồm ngày làm mang lại 2 hoặc 3 việc.

May mắn em gái Hạ vai trung phong rất ngoan, lại học xuất sắc nên Hạ An sung sướng thấy bạn dạng thân hi sinh cũng đáng.

Hôm ni khuya rồi mà lại Hạ An vẫn ko ngủ được, ở quay qua xoay lại. Cô lại nhớ mang lại hồi nhỏ, lúc ba còn sống với nhớ đến người anh mà lại cô từng cứu.

15 năm trước...

Hạ An mới 7 tuổi, một cô nhỏ xíu đen nhẻm, vừa cao vừa gầy, mang bộ áo quần cũ mèm, mặt mũi nhem nhuốc. Mái ấm gia đình cô khó khăn, ba đi làm thuê cũng chỉ đủ nuôi hai chị em. Muốn đi tìm kiếm tiền phụ bố nhưng còn nhỏ tuổi không làm được gì, Hạ An trốn ba đi nhặt ve sầu chai chào bán kiếm tiền.

Hạ An đi nhặt ve sầu chai ngay sát qua căn nhà hoang thì thấy một đám tín đồ bước xuống xuất phát điểm từ một chiếc xe, vác theo một cậu bé.Hạ An lén đi theo, tiếp đến nghe được đám bạn kia chính là người xấu bắt cóc trẻ em tống tiền. Không cân nhắc nhiều cô mong mỏi cứu người bạn kia.

Cô không dám lại gần, nên không nghe thấy đám người kia nói năng gì, mà chỉ để lại một tên canh giữ, gần như người còn lại lên xe rời đi.

Hạ An thấy người bọn ông đứng canh còn lại cứ ham thủ thỉ với ai kia qua điện thoại. Cô vừa quan cạnh bên vừa trèo qua cửa ngõ sổ, bị té xuống đất khôn cùng đau, tay cũng trở nên trầy theo. Tuy thế cô không dám lên tiếng bởi sợ bị phân phát hiện.

Phương Hàn mặc dù còn nhỏ nhưng hết sức can đảm, dù bị bắt cóc trói thủ công rất đau nhưng không hề sợ. Đối cùng với Phương Hàn chuyện bị bắt cóc tống chi phí là chuyện như cơm bữa, vì mái ấm gia đình cậu ta quá giàu, cứ bị bắt lại được thả ra vì chưng cậu biết ba người mẹ cậu sẽ gửi tiền chuộc, ko mấy chốc cậu sẽ tiến hành thả thôi. Phương Hàn ngạc nhiên thấy một cô nhỏ xíu trèo vào gần vị trí cậu ta. Phương Hàn liếc người bọn ông sẽ say sưa rỉ tai điện thoại, chú ý lại cô bé xíu đang bò qua.

Hạ An gửi tay lên miệng ý ý muốn nói Phương Hàn im lặng. Cô vừa để ý vừa bò qua địa điểm của Phương Hàn, mang miếng vải vóc trên mồm cậu ta xuống, tháo dỡ trói tay cho Phương Hàn rồi nói nhỏ:

"Anh chẳng sao chứ? thời gian nãy em đi ngang qua trên đây thấy anh bị bầy họ bắt, yêu cầu em vào cứu vãn anh".

"Nếu để bọn họ biết sẽ rất nguy hiểm, em không sợ hãi sao?"

Hạ An mỉm cười rồi nhấp lên xuống đầu: “Ba em nói thấy tín đồ bị hại đề xuất giúp bạn ta, đề xuất em không sợ”.

Hai đứa con trẻ vừa nói nhỏ tuổi vừa cấp tốc nhẹn trốn ra ngoài. Vừa ra đến cửa Phương Hàn đạp nên vỏ lon, phạt ra tiếng động khiến tên bắt cóc quay trở lại nhìn.

“Thằng nhóc cơ đứng lại đó!”

Hạ An núm tay Phương Hàn chạy thật cấp tốc về kho bãi cỏ vệ sinh đằng sau. Thương hiệu bắt cóc đuổi theo nhị đứa trẻ đến bến bãi cỏ vệ sinh thì mất dấu. Hắn ta cầm điện thoại ra gọi cho đồng bọn, kết thúc rồi nhặt cây lâu năm dưới đất bước đầu quơ vào đám cỏ mây.

“Hai nhóc bé ra phía trên nào... đừng để ông đây bắt được thì chỉ có ăn đòn no nhé".

Nghe tiếng tên bắt cóc nói, còn có tiếng cây đập loạn xạ.

“Anh nghỉ ngơi đây, nhằm em chạy đi báo mấy chú cảnh sát, chúng ta sẽ trở về cứu anh".

“Nhưng mà lại giờ em ra bên ngoài đó bị tên cơ bắt thì sao?”

“Hắn bắt em có tác dụng gì... Hìhì anh yên trọng tâm đi, em rành hết khu vực này rồi. Chân em lại chạy nhanh nữa, ý muốn bắt em không dễ đâu".

Nói dứt Hạ An lồm cồm chạy về phía khác. Thương hiệu bắt cóc ráng cây sắp quơ mang đến chỗ Phương Hàn thì thấy hướng bên bao gồm sự chuyển động, hắn nghĩ là 2 đứa ranh con chạy về phía đó yêu cầu đuổi theo.

Hạ An người nhỏ tuổi nhắn chạy vô cùng nhanh, cô vừa chạy vừa luồn lách không đủ can đảm quay đầu lại nhìn.

Hạ An chạy thật cấp tốc về sở công an gần đó báo là các bạn cô bị tóm gọn cóc. Nghe cô bé tin báo các chú công an theo Hạ An mang đến nơi cầm được thương hiệu bắt cóc và đồng lũ mới trở về.

Sở cảnh sát...

Phương Hàn bây giờ mới chú ý kĩ cô nhỏ xíu vừa mới cứu mình, cô mang bộ xống áo cũ mèm, khía cạnh mũi lấm lem, cánh tay tất cả vết trầy, đôi mắt to tròn lung linh, thú vui tươi tắn rất giản đơn thương.

“Anh bị đàn người xấu bắt cóc nhằm tống tiền ba bà mẹ anh, may mà có em cứu vớt anh, cám ơn em nha... Mà tay em có đau không?“ Vừa nói Phương Hàn mỉm cười cợt xoa đầu Hạ An .

Hạ An quay đầu sang một bên né tránh, mỉm mỉm cười rồi rung lắc đầu: “Không có gì... Tay em ko sao... Chắc nhà anh những tiền lắm họ mới bắt cóc anh đúng không?” Vừa nói cô vừa chu môi thổi thổi lốt trầy xước trên cánh tay.

“Ừ!" Phương Hàn đồng ý nói tiếp: “Anh thường xuyên bị như vậy”.

Hạ An nhìn Phương Hàn xem xét một dịp rồi tháo dỡ vòng dây may mắn red color trên tay cô ra đưa cho anh: “Em đến anh chiếc này... Ba em nói đeo dòng vòng sẽ tương đối may mắn, mọi nguy hiểm sẽ không đến với mình".

“Đồ quý của ba em, sao em mang lại anh?”

Hạ An cười cợt hì hì: “Nhà em không tồn tại tiền, sẽ không người nào bắt cóc em đâu, nên em mang đến anh".

Xem thêm: Hình Ảnh Người Phụ Nữ Việt Nam Thời Xưa Qua Các Bài Bánh, Vẻ Đẹp Người Phụ Nữ Việt Nam Xưa Và Nay

Phương Hàn nhận chiếc vòng như ý từ tay Hạ An : “ Cám ơn em, tuy vậy anh không có gì cho em".

“Không buộc phải đâu“ - Hạ An vui vẻ nhấp lên xuống đầu.

“Anh thương hiệu Phương Hàn... Còn em tên gì?“ Phương Hàn vừa hỏi ngừng liền nghe thấy giờ đồng hồ ba mẹ gọi anh. Ba bà mẹ anh chạy đến ôm anh vào lòng.

Mấy phút sau mẹ Phương Hàn chú ý cô bé nhỏ đứng bên cạnh: “ Cám ơn con cháu đã cứu đàn ông dì", vừa nói bà Phương vừa xúc động.

“Dạ... Không có gì đâu ạ".

Ba người mẹ Phương Hàn cám ơn Hạ An bằng phương pháp cho cô một sấp tiền, rồi đưa nam nhi Phương Hàn tách đi.

Trên xe cộ Phương Hàn ló đầu ra output cửa kính xe pháo nói khổng lồ với Hạ An :

“Lần sau anh trở về tìm em, thời điểm đó em phải nói tên em mang lại anh biết nha".

“Tạm biệt!" Phương Hàn nói to.

Hạ An gật đầu đồng ý nhìn anh, vẫy tay chào thân ái nhìn cái xe nhàn rỗi chạy xa.

“Tạm biệt!"

Đúng cơ hội đó, ba Hạ An chạy cho đưa cô về. Nhờ gồm số tiền vàng ba chị em phương Hàn mang lại cô mà gia đình cô cài được chiếc nhà nhỏ trong hẻm, không còn sống khu vực ổ chuột nữa.

Hạ An và Phương Hàn đều chần chờ lần sau gặp mặt lại là 15 năm sau, trong thực trạng đau lòng nhất.

Hạ An khó ngủ liền ngồi dậy đi lấy ly nước uống.

“Chị hai... Chị khó ngủ sao? Em cũng không ngủ được, sáng mai em thi tốt nghiệp rồi, em lo quá“. Hạ trung khu ngồi dậy theo.

“Em học bài hết chưa?”

“Em học hết rồi ạ... Nhưng mà vẫn lo".

“Em chớ lo quá... Rứa ngủ một giấc đi, chuẩn bị lòng tin mai thi mang lại tốt".

“Em biết rồi... Mà chị sao lại không ngủ được?... Có phải chị sẽ nhớ đến anh trai mà lại chị cứu lúc nhỏ dại không?” Hạ trung tâm mỉm cười hiếu kỳ hỏi chị gái mình, có ý ghẹo chị.

“Sao em biết?” Hạ An không đậy giếm hỏi ngược lại.

“Em là em gái của chị nhưng sao lại lần khần chứ? Nếu bây chừ gặp lại anh ấy chị sẽ làm cho gì?”

“Làm gì là có tác dụng gì?” Hạ An thiếu hiểu biết hỏi ngược em gái.

“Ý của em là, chị đang nói gì với những người ta á?"

"Chị đã hỏi anh ấy sống có giỏi không? Chỉ vậy thôi".

“Chị hai em ,đúng là đại ngốc mà. Nếu gặp gỡ lại chị nên hỏi anh ta là anh có bạn gái hay có vk chưa, nếu bao gồm rồi thì thôi, chưa tồn tại thì... Thì chị với anh ấy..."

“Thôi đi cô... Nhà tín đồ ta rất tất cả tiền, biết bao nhiêu cô nàng xinh đẹp mong mỏi gả, dù chưa tồn tại vợ cũng không cân nhắc chị của cô ấy đâu".

“Biết đâu được, nhỡ đâu anh ấy sẽ chờ người con gái năm xưa cứu mình mang đến lấy làm vk để trả ơn thì sao? y như là vào phim truyền hình, rước thân báo bổ á... Dạng hình nam thiết yếu thâm tình không còn mức luôn".

Hạ An phủ nhận bó tay với sự tưởng tượng của em gái: "Em không ngại ngủ mau chóng đi mai còn đi thi... ở này mà mơ mộng nha cô, tui đi ngủ trước đây".

Hạ An chưa hề nghĩ vẫn được chạm chán lại anh, mà nếu có duyên chạm chán lại cô cũng chỉ hỏi thăm làng giao thông thường mà thôi.

Thấy Hạ An nằm xuống ngay tức thì ngủ, Hạ trung ương nghĩ các lần muốn ghẹo chị một chút ít mà cũng không được, liền đưa vào chăn ngủ cùng.

Phương Hàn sau khi được Hạ An tặng vòng dây như ý thì luôn đeo nó bên mình. Một tuần lễ sau anh xin phép ba mẹ đến khu ổ loài chuột tìm cô nhưng không kiếm thấy.

Phương gia sợ đàn ông sẽ chạm mặt nguy hiểm đề xuất đưa Phương Hàn qua Mỹ định cư. Đến hiện thời trưởng thành anh quay về nước tiếp quản tập đoàn của Phương Gia.

Về quốc tế việc quản lý và điều hành tập đoàn, anh còn search kiếm cô nhóc lúc nhỏ. Cực nhọc cho Phương Hàn là ngay cả cái tên của cô anh cũng không biết, chỉ biết sống trong khu ổn loài chuột mà cô chỉ.

Cũng 15 năm rồi, khu ổ chuột thời xưa cô ở hiện giờ trở thành phần lớn ngôi công ty cao tầng. Phương Hàn cho những người tìm kiếm trong vô vọng. Cùng rồi anh chạm mặt Giản Đình, cô bé nghèo khó, từ bé dại cũng sống trong quần thể ổ chuột. Giản Đình xinh xắn, có hai con mắt đẹp hệt như cô nhóc nhưng mà anh đã tìm kiếm. Không tìm kiếm được Hạ An , Phương Hàn cứ cố u mê, cho là Giản đình là cô nhãi ranh ngày xưa, anh yêu thương không còn mức và hy vọng cưới Giản Đình có tác dụng vợ.