Trịnh công sơn ru em từng ngón xuân nồng

Anh gọi thư Ánh từ chiều hôm qua. Cũng tương tự tháng 8 năm ngoái, thư Ánh vẫn chính là thư đầu tiên trong phần nhiều ngày mọn mọt của anh ý ở đây.

Bạn đang xem: Trịnh công sơn ru em từng ngón xuân nồng

Anh đã đọc thư bao nhiêu lần. Cùng để mừng phần nhiều tờ thư đó, anh vẫn mặc áo ấm vào đêm, uống thiệt say một mình rồi về bên cầm những tờ thư còn thơm mùi hương thơm quen thuộc thuộc này mà ngủ. Bạch lạp thì cháy lặng lẽ trên giấc ngủ đó của anh.

Những ngày này anh vẫn chưa làm được gì quanh đó phí bỏ những giờ nhiều năm dẳng nhằm ngồi đốt dung dịch và quan sát hoài khoảng đất trời trước mặt. Anh sẽ viết kết thúc một bạn dạng nhạc cho Ánh. Ru Mãi ngàn Năm tốt Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng.”


Đó là bức thư nhạc sĩ Trịnh Công tô gửi bạn tình nhỏ dại Dao Ánh lúc ông vừa viết xong xuôi ca khúc Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng. Vẫn là phần đa lời thư da diết ghi nhớ nhung, đầy yêu thương của một cánh mày râu trai ham tình mà lại chất đựng được nhiều suy tư, trăn trở về đời sống, về nhỏ người. Trịnh Công Sơn luôn luôn là vậy, hồ hết câu chữ của ông vào thơ lẫn vào nhạc phần nhiều đầy hình tượng, sinh sống động, dễ dàng thấm vào lòng người, dễ dàng gợi lên các cảm xúc, rung động tuy thế để hiểu rõ sâu xa được chuyên sâu thì lại không dễ.

*

Có thể cảm giác được qua phần đa nhạc phẩm của Trịnh Công đánh viết mang đến Dao Ánh, khi yêu nàng, trong tâm địa chàng nhạc sĩ bọn họ Trịnh luôn tồn tại một thứ xích míc không thể hoá giải. Một phương diện nhạc sĩ yêu vẻ non tơ, thuần khiết, xuân tình của nàng thanh nữ mới lớn, mặt khác lại luôn cảm xúc chống chếnh vì khoảng cách tâm hồn quá to giữa con trai và nàng. đại trượng phu nhạc sĩ 25 tuổi thì quá già dặn, nhiều suy tư, còn nàng thiếu nữ 15 tuổi thì lại vượt ngây thơ, non nớt. Sự chông chênh đó trong tình ái của họ, tạo nên nguồn xúc cảm vô tận cho phần đông sáng tác của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn quy trình này. Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng cũng ko ngoại lệ. Ca khúc khiến cho tất cả những người nghe rất có thể yêu ngay lập tức từ khi phần đa giai điệu trước tiên được đựng lên:

Ru mãi nghìn năm giòng tóc em buồnBàn tay em năm ngón ru trên ngàn nămTrên mùa lá xanh ngón tay em gầyNên mãi ru thêm nghìn năm 

Click nhằm nghe Khánh Ly hát Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng vào băng sơn Ca 7 trước 1975


Có không hề ít lời lý giải cho mẫu sự “ru mãi ngàn năm” được lặp đi lặp lại không ít lần vào ca khúc. Nhưng tại đây xin mạn phép được lật giải về căn nguyên của loại sự “ru mãi” này. Hợp lý và phải chăng ngay tự lúc bước đầu cuộc tình cùng với Dao Ánh, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã khá vô vọng về khoảng cách chênh lệch của hai bạn cả về tuổi tác và trung khu hồn. Trong cơn sầu bi vì lưỡng lự đến bao giờ người tình mới trưởng thành, mới có thể đồng điệu chổ chính giữa hồn cùng với mình, nhạc sĩ đang đem ru ngủ tình yêu của chủ yếu mình: “ru mãi nghìn năm dòng tóc em buồn”. Dòng tóc black của em hay cũng chính là mối tình vô vọng của anh, anh sẽ “ru mãi nghìn năm”, sẽ chờ đợi, thuỷ chung, đó hình như không chỉ là lời nói mà còn là một lời thề nguyện sâu kín đáo với tình yêu.

Nếu hỏi tại sao lại là “ngàn năm” mà chưa phải là dòng trăm năm hữu hạn của đời fan thì hoàn toàn có thể lý giải rằng, trọng tâm thức music Trịnh hình như luôn bị ảnh hưởng bởi các triết thuyết của Phật giáo thiền môn. Cái “ngàn năm” kia chính là vòng tử sinh luân hồi của con tín đồ qua muôn vạn kiếp sinh sống chứ không chỉ có vỏn vẹn một kiếp người.

Xem thêm: Việc Làm Xây Dựng Cầu Đường Tại Đà Nẵng 09/2021, Tìm Việc Làm Kỹ Sư Thiết Kế Cầu Đường Tại Đà Nẵng

Và “Bàn tay em năm ngón” anh cũng sẽ “ru trên nghìn năm”. Tại sao lại là bàn tay? Với music Trịnh Công Sơn, bàn tay y như một biểu tượng sống của chổ chính giữa hồn, nghị lực, tình yêu,… Vậy phải anh đang ru mãi, ru thêm, “ru trên ngàn năm” chứ ko chỉ “ngàn năm”. Bởi em vẫn còn non tơ “trên mùa lá xanh”, “ngón tay” em còn nhỏ xíu mỏng, hy vọng manh quá, làm sao chịu được phần nhiều sóng gió của đời sống mà không đổ ngã, không làm gãy nát tình cảm của thiết yếu mình.

Không rõ khi dìm được các câu hát dành bộ quà tặng kèm theo cho mình, nàng thanh nữ Dao Ánh của tuổi 15 có thể hiểu được bao nhiêu những điều thầm bí mật mà nhạc sĩ chúng ta Trịnh ẩn cất trong câu chữ. Chắc hẳn là khôn xiết ít, siêu mơ màng. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có lẽ rằng hơn ai hết hiểu rõ sâu xa điều đó. Dẫu vậy ông vẫn viết, vẫn gửi cho chị em những lời hát như thơ, như mơ, dịu dàng, êm êm ấy như một nguồn sống nhằm nuôi dưỡng, chăm chút cho mối tình của mình. Và có lẽ cả nhằm ve vuốt cõi lòng đang cuộn trào của chủ yếu mình. Bởi là một trong những người tình, ai không ý muốn nhận được sự đáp trả hài hòa khi nhưng mà tình yêu sẽ chín mọng nhưng tình nhân vẫn mãi ngây thơ.

Trong nhạc phẩm “Ru Đời Đi Nhé”, nhạc sĩ viết: “đôi môi em là đốm lửa hồng”. Nhưng đốm lửa hồng bên trên môi nàng đàn bà Dao Ánh tuổi 15 đã không thể thắp sáng tuyến phố tình của họ, quan trọng sưởi ấm trái tim đang loạn nhịp của cánh mày râu nhạc sĩ. Vậy nên, nhạc sĩ dù khôn cùng yêu, cho dù khao khát cho bên người tình nhỏ tuổi để không thể cảnh “môi vắng vòng môi” (Xin Trả Nợ Người), vẫn đành dằn lòng mình bằng những lời ru hư thực, liêu trai:


Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềmBàn tay em trau chuốt thêm vào cho ngàn nămCho vừa nhớ nhung có em dỗi hờnNên mãi ru thêm nghìn năm 

Và trong ái tình ấy, phái mạnh nhạc sĩ nguyện sẽ là fan giữ lửa “cho vừa”. Một bí quyết sử dụng ngôn từ vô thuộc khéo léo, tinh tế, trình bày sự trải nghiệm dày dặn và thâm thúy của nam nhi nhạc sĩ tuổi 25. Vào một cuộc tình dài lâu, chỉ gồm sự “vừa” này mới khiến người ta duy trì được nhau lâu bền, chứ không phải sự cuồng nhiệt, nồng ham hay kiêu kì, rượt xua nhau. “Cho vừa nhớ nhung, tất cả em dỗi hờn” là một trung ương thức yêu trong sự tỉnh táo, nhà động. Nam nhi dù yêu bạn nữ vẫn luôn giữ cho bạn một trạng thái tâm trạng thăng bằng để giữ mang lại tình yêu lâu bền, với chuyện “em dỗi hờn” sẽ như là một trong những thứ gia vị không thể thiếu làm nồng đượm, kết nối thêm tình thương của nhì người.

*
*

Thôi ngủ đi em, mưa ru em ngủTay em kết nụ, nuôi trọn một đờiNuôi một đời ngườiMùa xuân vừa mang đến xin mãi ân hận mà thôi… 

Vì anh đang nguyện “ru mãi nghìn năm” nên em hãy “ngủ” đi. “Ngủ” ngoan trong trận mưa tình dịu êm của anh. “Ngủ” êm trong sự tỉnh thức của chính mình để “tay em kết nụ”, để trưởng thành, để phệ lên trả thiện, để trung khu hồn nở nhuỵ đơm hoa. Chỉ tất cả đoá hoa trọng điểm hồn tươi thắm, tràn trề sinh lực vào em mới có thể “nuôi trọn một đời”, mới hoàn toàn có thể vững vàng chuyển em qua các thăng trầm của đời sống. Và “mùa xuân vừa cho xin mãi hối hận mà thôi”. Nguyên nhân lại “ăn năn” khi ngày xuân đến? Trong đạo phật và cả các đạo giáo khác, hành vi ăn năn, sám hối, xưng tội là một trong nghi thức đặc trưng để gột rửa tinh thần con người, để triển khai mới phiên bản thân, nhằm đạt được sự sung sướng và sự chậm chạp từ nền tảng gốc rễ tinh thần. Có lẽ vì vậy yêu cầu nhạc sĩ bắt đầu ru cho những người tình nhỏ “ngủ” đi, “ngủ” êm trong tâm thức của chủ yếu mình, soi chiếu trong chính bạn dạng thân mình, nhằm tìm niềm hạnh phúc, thư thả từ vào chính phiên bản thân, tìm thấy mùa xuân vĩnh cửu của cuộc đời trong bao gồm tâm hồn bản thân chứ chưa phải dáo dác tra cứu kiếm giữa chợ đời. Điều này chắc hẳn rằng thật khó giải thích cho một cô bé tuổi măng tơ còn hết sức ngây thơ, mông lung cùng nhiều thay đổi thất thường xuyên như nhạc sĩ đang viết trước kia trong nhạc phẩm Còn Tuổi Nào mang đến Em:

Tuổi nào chú ý lá vàng úa chiều nayTuổi như thế nào ngồi hát mây cất cánh ngang trờiTay măng trôi bên trên vùng tóc dàiBao nhiêu giấc mơ vừa tuổi nàyTuổi làm sao ngơ ngác tìm tiếng gió heo may

Click để nghe Khánh Ly hát Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng thập niên 1990

Những trung ương tình từ sự đó, nhạc sĩ chỉ hoàn toàn có thể trút vào âm nhạc, bầu bạn, chia sẻ cùng âm nhạc. Ở nửa sau ca khúc, vẫn là giọng nhạc đó, vẫn luôn là những tâm sự sâu sắc, từng trải của tín đồ nhạc sĩ đó nhưng da diết và nồng dịu hơn:

Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồngBàn tay em năm ngón anh ru nghìn nămGiận hờn vẫn quênDáng em trôi lâu năm trôi mãi trôi trên ngàn năm… 

Ru mãi nghìn năm vừa má em hồngBàn tay đưa anh đến quê nhà vàng sonVào trời lãng quênTóc em như trời xưa đang qua đi nghìn năm… 

Trong âm thanh Việt, hiếm gồm nhạc sĩ làm sao yêu đời sống, tha thiết với đời sống với tận hưởng thú vui của đời sống các như Trịnh Công Sơn. Tình cảm đó có thể nồng đượm, vút cao như vậy chắc rằng bởi ông đã trải qua những thay đổi cố to ở đời ngay từ khi còn rất trẻ. Và chính thứ tình yêu khẩn thiết sâu sắc giành riêng cho đời sinh sống ấy, đã mang lại Trịnh một cái nhìn cận hơn về tình yêu song lứa, về đời sống vai trung phong thức của bản thân và con bạn nói chung. Bởi vì vậy mà âm nhạc của ông luôn có sự bao dung, nhân bản và yêu thương gần như tuyệt đối. đều “lời ru” của Trịnh dành cho tất cả những người tình, mang lại đời, cho người chưa bao giờ thôi “miệt mài”, “vang vọng”. Vì chưng hơn ai hết, ông nắm rõ sự vô thường, ngắn ngủi của cuộc sống như “mùa xanh lá vội”:

*
*

Còn lời ru mãi vang vọng một trờiMùa xanh lá vội ru em miệt màiCòn lời ru mãi, còn lời ru nầyNgàn năm ru hoài, nghìn đời ru ai… 

Những giai điệu chầm chậm, êm êm, bi quan buồn như 1 khúc nhạc ru kéo tín đồ nghe lạc vào rất nhiều mê cung suy tư. Mọi người từ đa số trải nghiệm trong đời sống riêng của bản thân sẽ gồm có lý giải, cảm nhận không giống nhau cho số đông khúc nhạc tình của Trịnh, không có bất kì ai giống ai. Tuy nhiên, ko ai có thể phủ nhận cái đẹp của âm thanh Trịnh nằm ở sự thanh khiết trong ngôn từ; sự sâu lắng, thú vị của ý tứ ẩn dụ trên dòng nền giai điệu trong xanh và đơn giản và giản dị bất ngờ. Từng câu hát chứa lên tương tự như những lạch suối nhỏ tươi mát chỗ rừng thiêng núi thẳm, len lỏi qua ngõ nghách tâm hồn, để mỗi người tự gội rửa với soi chiếu mình.