Thế Là Chị Ơi Rụng Bông Hoa Gạo

TPO - “Thế là chị ơi, rụng hoa lá gạo…”, phần đa câu thơ như giảm cứa, như giờ khóc tắc nghẹn địa điểm đáy mắt của người thanh nữ năm nào viết tặng kèm chị gái, nào ngờ lại thành nỗi ám hình ảnh suốt cuộc sống bà.
*

Nhà thơ Đoàn Thị Tảo (trái) cùng chị gái Đoàn Lê

“Cái bóng” của Đoàn Lê

Công bằng mà nói, bạn ta biết nhiều đến Đoàn Thị Tảo là qua bài xích thơ “Cho một ngày sinh”. Bài bác thơ chị viết năm đôi mươi tuổi để tặng ngay chị Đoàn Lê của mình, lúc chị gái sinh đứa con đầu lòng, được Trọng Đài phổ nhạc.

Bạn đang xem: Thế là chị ơi rụng bông hoa gạo

Khi trở nên lời bài xích hát “Chị tôi”, câu máy hai nhạc sĩ chỉ có đổi một trường đoản cú là: Rụng bông gạo đỏ thành Rụng nhành hoa gạo làm cho dễ hát trong phim “Người Hà Nội”, được chiếu quãng 1995.

Tuy nhiên, bài thơ “Cho một ngày chị sinh”, sau nhì mươi năm ra đời, new được hàngtriệu người việt nam biết mang đến và nằm trong lòng qua giọng hát đầy biểu cảm của ca sĩ Mỹ Linh. Chỉ tất cả điều, bất ngờ những câu thơ ấy lại ám hình ảnh và theo đuổi Đoàn Thị Tảo trong cuộc sống lẻ bóng của bản thân mình suốt cả cuộc đời:

"Vấn vương vãi với gai tơ trờiTình riêng quăng quật chợ, tình bạn đa đoan”

Chính mẫu vận vào bản thân ấy mà đông đảo sự dang dở, lỡ buôn bản đã làm nên một Đoàn Thị Tảo vừa nặng trĩu, vừa nhiều đoan, vừa sắc sảo lại nhạy cảm cảm tới cả một câu nói vu vơ cũng đủ khiến cho chị buồn. Và, cũng chắc hẳn rằng vì vậy nhưng mà Đoàn Thị Tảo luôn luôn luôn dằn lặt vặt với thiết yếu mình:

“Mải vui để lỡ chuyến đòNgần ngơ trách bến, ân oán bờ, giận sông”

Đoàn Thị Tảo ra đời trong một mái ấm gia đình khá giả với gia giáo nghỉ ngơi Hải Phòng.

“Bố tôi làm cho nghề bốc thuốc búi tóc tó. Chị em thờ phật” - bà Tảo kể.

Gia đình ấy bao gồm tới 12 tín đồ con, dẫu vậy chị Tảo bảo rằng, chị cùng với chị Đoàn Lê là chung ý nhất. Tức thì từ nhỏ, hai chị em đã là một cặp, đi đâu cũng đều có chị, gồm em.

Chị Tảo nói, chị tuổi Dậu, sinh năm1945, lại đẻ thời điểm nửa đêm đề xuất phải ủ ấp nhiều thứ: “như bé gà mái xòe đôi cánh và mang hết tương đối ấm phủ lên ổ trứng của bản thân mình chờ bình minh”.

Dường như, người bầy bà này hiện ra là để cưu mang người khác, là để ngóng đợi, để dằn vặt, khổ đau.

17 tuổi, chị gái Đoàn Lê rời làng mạc quê, bỏ tuổi thơ đầy ắp rất nhiều kỷ niệm để trên chốn thành phố phồn hoa search sự nghiệp. Tiễn chị ra tận đầu làng,em dắt dòng xe đạp, giỏ treo ở ghi đông đựng đầy hoa bưởi. Đường xóc, hoa rơi lả tả, em nhặt từng hoa bưởi rơi, mang về giấu vào góc buồng để nhỡ ra trên bé đường đi tìm kiếm sự nghiệp đầy vấn đề và trôi dạt ấy, chẳng may chị lose trở về thì tất cả cái để hai mẹ chơi cùng với nhau.

“Chị mải điChân theo đam mêĐường mù sương- xa títEm vềNhặt bông bưởi rơi cảnh giác xếp vào trong 1 gócĐể khi bi lụy hai người mẹ cùng chơi”

*

17 tuổi, chị Đoàn Lê bước vào cuộc hôn nhân thứ nhất với tương đối nhiều những mộng tưởng. Chịcó đàn bà đầu lòng lúc 18 tuổikhi vẫn sẽ học lớp sảnh khấu - điện ảnh khóa đầu tiên. Loại gánh nặng này mà bạn phải share không ai khác, lại chính là em gái Đoàn Thị Tảo.

Sinh con được 15 ngày, Đoàn Lê gửi con gái cho em nuôi nhằm đi theo đoàn làm phim. “Nuôi trẻ nhỏ mà lại là nuôi bộ thì vất vả là chuyện đương nhiên. Cơ mà thời kia khổ lắm, thiếu thốn đủ đường đủ thứ, đường cũng chẳng bao gồm chứ đừng nói sữa” - chị Tảo lưu giữ lại.

Rồi thì cả nhị đứa phụ nữ chị Đoàn Lê lúc bé đều một tay chị Tảo nuôi. Cuộc hôn nhân gia đình đầu của chị ý Đoàn Lê tan vỡ. Chị bồng hai đứa con thoát khỏi nhà với nhì bàn tay trắng. Chỗ dựa của chị cũng lại là tín đồ em gái của mình.

Sau này, chị Lê đi bước nữa, lấy ông chồng cũng chẳng dư dật gì. “Tôi thường bắt buộc về nhà xin kim cương của mẹ đem cung cấp để “cứu trợ” đến chị ấy” - chị Tảo kể. Bởi vì vậy, new có fan nói, thực ra Đoàn Thị Tảo vừa là mẹ, vừa là chị của Đoàn Lê thì đúng hơn.

Hết chăm nuôi cháu lại mang lại nuôi mẹ. Năm 1982, khi đang làm cho ở Phòng chuyên môn của Sở Giao thông vận tải đường bộ Hải Phòng, Đoàn Thị Tảo đề xuất xin nghỉ ở nhà chăm lo mẹ già bé nằm liệt giường. Chị đã không còn 13 năm tuổi xuân của chính bản thân mình để chăm lo cho mẹ.

Đến khi bà bầu mất, chị lại sang sinh sống với con gái Đoàn Lê 10 năm nhằm trông nom những cháu cố kỉnh chị. Chừng ấy năm, ngoảnh đi ngoảnh lại, Đoàn Thị Tảo bắt đầu giật mình dấn ra:

“Quỹ đời tiêu gần hếtChút thời hạn còn loay hoay tổng kếtThừa: các giọt mồ hôi nước mắtThiếu: niềm hạnh phúc nụ cười”

Và cho đến bây giờ, em Tảo vẫn là người chăm sóc mọi vấn đề trong gia đình thay chị Lê. Bởi vì chị biết rằng, Đoàn Lê là người đam mê nghệ thuật nên hình như Đoàn Thị Tảo xuất hiện để bù đắp hầu như phần còn thiếu hụt và luôn là “cái bóng” của chị ý gái mình.

Cái nết na, nét dịu dàng, tảo tần của chị khiến cho người đời ngưỡng mộ, tuy nhiên nó cũng chính là nạn nhân của việc giả dối, suy tính của người đời.

Hình như, trong cuộc sống đời thường của chị luôn hiển hiện nay sự xâu xé giữa tình duyên và nặng gánh trách nhiệm. Chính sự vương vấn, lỡ làng ấy khiến cho sự long đong, lân đận trong cuộc đời của tín đồ con gái.

“…Tình tín đồ đa đoan”

Cho một ngày chị sinh

Thế là chị ơiRụng bông gạo đỏÔ hay, trời không nín gió cho một ngày chị sinhNgày chị sinh trời mang đến làm thơCho nết bi hùng vui bốn mùa trăn trởCho làm cho một câu hát cổĐể bạn lý lơiVấn vương với sợi tơ trờiTình riêng bỏ chợ tình tín đồ đa đoan.

Giống như bao nhiêu fan khác, Đoàn Thị Tảo cũng đổ thừa cho số phận, chuyện đó chẳng không nên chút nào. Chẳng sẽ nói mỗi bé người đều phải có số đấy thôi. Thượng đế sinh ra con người, ngài mới bao gồm quyền đưa ra quyết định từng số phận.

Cái thời son trẻ làm công nhân bên trên công trường, chị từng để lại dấu chân khắp các miền đất nước. Chị từng yêu, yêu đến cạn tiết trong tim, từng mấy bận suýt chết vì chưng yêu, cố gắng mà tay trắng vẫn hoàn tay trắng.

Có lần, nói về hạnh phúc riêng biệt tư, chị Tảo bảo bản thân là người sinh ra để giành cho gia đình, ấy vậy mà mái ấm gia đình riêng thì lại không dành cho chị.

“Cái bi kịch lớn nhất cuộc đời tôi là tôi yêu thương một người bọn ông bự tuổi đã có gia đình” - chị nói. Đó là quảng thời gian đầy hạnh phúc - khổ đau như chị sẽ gửi vào đông đảo vần thơ đắng chát:

“Cái người tôi gọi là chồngChẳng qua chút nghĩa đèo bòng nhưng thôi”.

Xem thêm: Số Sổ Bảo Hiểm Xã Hội Tra Cứu, Tra Cứu Quá Trình Tham Gia Bhxh

Hay:

“Niềm vui thì béNỗi ai oán mênh môngChán chồng ra biển chào bán hàngBán từng nào cát dã tràng cũng mua”

Nhưng rồi, nghỉ ngơi lứa tuổi nào thì cũng vậy, tình yêu nào thì cũng thế; hạnh phúc, nhức khổ, giận hơn, ghen tuông…

***

Có một người đàn bà yêu một người lũ ông đào hoa đã tất cả vợ. Tuy nhiên ông chết thật đã 5 năm, nhưng lại cứ mỗi khi làm việc gì tương quan tới ông là bà lại giận bầm gan tím ruột: “Vì sao khi ấy ông ta lại rất có thể mỉm cười với một người thiếu nữ khác?”, “Vì sao ông ta gồm thời lại yêu thương người lũ bà tê được cơ chứ?”.

Đến ngày sang chiêu tập cho ông, bà đậy nhẹm con cái của bà cả (vì hại họ sẽ đưa ông về quê đặt cạnh tuyển mộ bà cả), tải một mảnh đất xây chiêu tập cho ông, để một chỗ kề bên cho mình. Sau đó, nói với các con bà cả: “Nếu để tía ở đây, sau đây sẽ phất lộc đếnba đời”.

Nhưng rồi, trái ngang thay. Một hôm ra chiêu mộ ông, bà thấy người ta để liền kề lân cận là tuyển mộ một người lũ bà xưa cơ từng là đào hát. Tấm ảnh trên bia chiêu mộ thời còn trẻ trung đến mê hồn. Bà dâng hương cho ông, thắp cả cho “người sản phẩm xóm” của người yêu.

Tối ở mê, bà thấy ông sang đơn vị cô đào hát chơi. Họ chú ý nhau đắm đuối. Bà tất yêu nào chịu đựng nổi. Bà gào thét. Bà đay nghiến ông khi đề cập lại câu chuyện này với cô con gái của ông xã và người vợ cả.

Đó là Truyện ngắn “Người hàng xóm của ba tôi” nhưng chị viết về cơn tị của người lũ bà, nhưng cũng có thể là về chính bạn dạng thân chị.

Ôi, ghen tuông đến như thế thì hoán vị Thư cũng chỉ là hạng bầy em. Cơ mà rồi yêu thương là vậy, ghen là vậy, cơ mà đứng trước mộ quý ông chị vẫn:

“Gấp lại bài xích thơTrên mộ bạn bè đốtCâu chữ này,Là nước đôi mắt tự trái tim,Xuyên qua hầm mộ, Vào ở kề bên.Người yêu ơi!Hóa thân về trời, ghi nhớ đợi!“Chị tôi bây giờ”

Mấy chục năm trời phiêu bạt, vinh quang các mà đắng cay cũng không ít, chị Đoàn Lê lại quay về với người em gái Đoàn Thị Tảo. Hai người mẹ sống cùng cả nhà ở một biệt thự cao cấp mà chị Tảo gọi là vùng thiền ở chân núi vùng Vân tô (Đồ Sơn, Hải Phòng), đầy mùi hương hoa bưởi.

“Chị tôi bây giờ” cơ mà chị Tảo viết bao gồm câu thật bi thương về thân phận chị mình cùng mình, cũng giống như bài thơ “Cho một ngày chị sinh”. Chị Tảo viết “Chị tôi bây giờ” cũng là tự vận về nỗi đơn độc ở đều câu kết:

“Lên rừng rừng lắm gaiXuống bể, bể sóng béo Cả tin những lận đậnTrừ dần mà lại vẫn sai”

Đoàn Thị Tảo thương người chị hồng nhan tệ bạc mệnh, nhưng cũng là thương chủ yếu mình khi thắc thỏm: bao gồm ai đi kiếm tôi? Rồi chị lại tựa vào hồ hết ký ức của tuổi thơ hai bà bầu để sống.

Chị Tảochơi với hầu như kỷ niệm, tiếc nuối những nhành hoa bưởi tín đồ chị đánh rơi trên đường mấp mô xa xôi. Và đến nay, hai bà mẹ vẫn cùng đùa với những hoa lá bưởi nhặt về từ bỏ ngày nào lúc đã cách sang tuổi nước ngoài lục tuần.

Nhưng rồi, ở chỗ nào đó vào sâu thẳm trung tâm hồn mình, Đoàn Thị Tảo vẫn cố giấu nỗi cô đơn, vẫn ước ao, cho dù là viển vông (như chị tự nhận) nhưng ngay cả người chị Đoàn Lê cũng không share được:

“Tôi cô cá biệt hành tinhThế gian vượt đúng một mình tôi thôiƯớc gì cũng có thể có một ngườiCũng đơn độc cũng ngậm ngùi giống tôiCái bi ai đem bổ làm đôiNửa cho mặt ấy, nửa tôi để dành”.

Và rồi hiện tại ấy, cuộc đời người lũ bà kĩ năng vẫn là “Tình riêng vứt chợ/ Tình người, đa đoan”.

So với chị Đoàn Lê thi Đoàn Thị Tảo không nổi tiếng và đa tài bằng. Đoàn Lê vừa viết văn, làm cho thơ, chế tác kịch bản, đạo diễn phim với hội hoạ. Mặc dù nhiên, cho dù chỉ theo một nghiệp thơ, nhưng mà về độ nhạy cảm và sắc sảo thì Đoàn Lê tài ba kia chắc gì đang sánh bằng cô em Đoàn Thị Tảo.

Có một điểm thông thường nhất, hình như số phận đang gắn nhì người thanh nữ đa đoan - hai người mẹ ấy - vào nhau.