Người chết đi về đâu?

Hỏi: Kính bạch Thầy, nhỏ nghe bạn ta nói, con người sau thời điểm chết có một cái hồn tồn tại cùng rồi mũi nhọn tiên phong thai, chứ không có nghiệp báo gì hết. Chúng ta nói như thế có đúng không? Kính xin Thầy đáp án cho chúng bé được rõ.

Bạn đang xem: Người chết đi về đâu?


17 bài văn tế thập một số loại cô hồn giành cho chẩn tế

Đáp: Vấn đề sau thời điểm chết, vong hồn tồn tại hay là không tồn tại với linh hồn tín đồ chết đã đi về đâu? Đây là một vấn đề hết sức phức tạp, thiệt khó hội chứng minh. Vụ việc này, có khá nhiều luận giải ý niệm khác nhau, phụ thuộc vào quan niệm lý giải của mỗi tôn giáo và phụ thuộc vào niềm tin của từng người. Mặc dù nhiên, người Phật tử khi đặt định lòng tin theo một điều gì, bọn họ cần đề xuất phối kiểm tò mò vấn đề bởi lý trí cùng qua sự ngay cạnh nghiệm luận cứ kỹ càng, chứ không nên nghe đâu tin đó. độc nhất vô nhị là đối với những người nói bừa không tồn tại một luận cứ vững chắc và kiên cố và không tồn tại một tinh thần nào cả. Xuất sắc hơn không còn là họ nên cẩn trọng khi nghe tín đồ khác nói.

Theo Phật giáo, tất cả đều vì chưng nhân duyên sinh. Nghiệp báo cũng từ bỏ nhân duyên, nhân quả mà hình thành.

Qua câu hỏi trên, nếu nên luận giải cặn kẽ rõ ràng, thì thiệt là nhiều năm dòng. Ở đây, chúng tôi chỉ dựa theo quan điểm của Phật giáo, mà xin được trình bày góp ý sang một vài dấn xét thô thiển của chúng tôi, còn vấn đề tin hay là không là tùy ý ở khu vực mỗi người.

Bảo rằng, bé người sau khoản thời gian chết còn có một cái hồn tồn tại và rồi đón đầu thai, chứ không có nghiệp báo gì hết, theo Phật giáo, thì quan niệm giải thích đó ko thể gật đầu đồng ý được. Phật giáo không đồng ý có một vong hồn bất tử. Bởi vì đó là lối chấp của ngoại đạo.

Ngày xưa, thời Phật, có 2 phái nước ngoài đạo nêu ra 2 công ty thuyết: một là "Thường kiến" nhị là "Đoạn kiến". Phái thường xuyên kiến mang lại rằng, vong hồn con fan mãi mãi là bé người, dù là tạo tội ác mang lại đâu, bị tiêu diệt rồi cũng tái sinh trở về làm người. Ngược lại, phái Đoạn kiến thì mang lại rằng, con người sau thời điểm chết là không có linh hồn tồn tại đời sau, tức là mất hẳn. Họ chấp như thế, yêu cầu Phật call họ là phái Đoạn diệt hay Đoạn kiến. Vì quan niệm và tin như thế, cần họ tha hồ làm cho ác, vì không có tội lỗi quả báo ngơi nghỉ đời sau. Đây là 2 phái gây tai hại lớn làm cho đại loạn chưa có người yêu tự an bình cho buôn bản hội.

Linh hồn là gì? Có nên gọi hồn tín đồ chết không?

Hai phái này, theo chủ trương của họ là, không có nhân trái báo ứng. Nhưng họ đừng quên rằng, nhân quả là một trong những chân lý phổ biến, ẩn chứa trong những sự vật dụng và bỏ ra phối tất cả. Không một loại nào ra khỏi nhân quả. Vì Phật sau khoản thời gian giác ngộ chân lý, Ngài tâm sự cho họ biết như thế.

Vì địa thế căn cứ theo nguyên tắc nhân quả mà lại nhà Phật nêu ra thuyết nghiệp báo. Hễ họ gây chế tạo nghiệp nhân gì, sớm tốt muộn gì cũng phải bao gồm kết quả. Phật giáo không đồng ý có một linh hồn bất tử như thế. Vì như vậy là lâm vào hoàn cảnh lối chấp thần xẻ của ngoại đạo như vẫn nói sinh sống trên.

Theo Phật giáo, tất cả đều vị nhân duyên sinh. Quả báo cũng trường đoản cú nhân duyên, nhân quả nhưng hình thành. Theo Duyên khởi luận của Phật giáo, vào đó, bao gồm nêu ra thuyết A lại da duyên khởi. Thuyết này nằm trong Đại thừa thỉ giáo. A lại da là thức sản phẩm tám sau thức Mạt na. Thức này còn gọi là Tàng thức. Là cái thức quấn chứa tất cả chủng tử thiện ác. Nói Tàng thức, vì thức này còn có 3 công năng: "năng tàng, sở tàng và bửa ái chấp tàng".

Ảnh minh họa.

Năng tàng là thức này có công dụng hay dung chứa tất cả pháp. Sở tàng là tài năng để đựng chứa chủng tử các pháp. Bởi 2 công năng này, buộc phải khi họ gây chế tạo nghiệp thiện ác, thì toàn bộ những hạt tương đương thiện ác đó đều được huân đựng vào mẫu kho Tạng thức này. Đến khi đủ nhân duyên, thì các chủng tử ấy phân phát khởi hiện hành. đầy đủ chủng tử (hạt giống) được bảo quản vào trong kho nầy điện thoại tư vấn đó là nghiệp thức. Thiết yếu cái nghiệp thức này là dữ thế chủ động theo duyên mà tiếp tục thọ sinh đời sau. đạo phật gọi đó là tiếp nối vòng sinh tử luân hồi vào Lục đạo (Trời, người, A tu la, Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sinh).

Như vậy, theo thuyết nghiệp cảm duyên khởi và A lại domain authority duyên khởi của Phật giáo, thì từng ý nghĩ, lời nói, hành vi của 3 nghiệp: thân, miệng, ý tạo nên tác của chúng ta, những được giữ lại trong mẫu kho Tạng thức này hết, ko sót mất một hạt kiểu như thiện ác nào.

Xem thêm: Bảng Giá Khám Dịch Vụ Bệnh Viện Từ Dũ Và Chữa Hiếm Muộn, Bảng Giá Dịch Vụ Khám Bệnh, Chữa Bệnh

Dụ như 1 thửa đất chúng ta gieo nhiều một số loại hạt kiểu như khác nhau, khi mới gieo xuống ta ko thấy chúng nẩy mầm lên, do không thấy đề xuất ta tưởng là bọn chúng bị mất hay là không lên, nhưng khi chạm chán mưa ướt đất, đủ duyên, thì chúng lại nẩy mầm lên. Khi nẩy mầm lên, thì tương tự nào nẩy mầm theo tương tự nấy. Như hạt cam, phân tử ớt, hạt ổi…mỗi lắp thêm lên không giống nhau, bọn chúng không bao giờ lộn lạo. Khi không đủ duyên, chúng nằm yên đó, chớ không khi nào mất.


Cũng thế, giả dụ hiện đời, bọn họ huân tập các hạt tương tự lành như niệm Phật, làm lành, làm phước… vào Tàng thức, thì chính những phân tử giống kia nó có công suất dẫn dắt chúng ta đến cảnh giới lành sinh ra, để liên tiếp hưởng gần như quả báo xuất sắc đẹp mà lại do bọn họ đã gây tạo nên trong hiện đời nầy. đơn vị Phật điện thoại tư vấn đó là nghiệp dẫn. Ngược lại, nếu chúng ta tạo nghiệp ác thì cũng tương tự thế. Nên nói, tùy nghiệp thọ sinh là vậy. Nên biết, nghiệp là hành động lặp đi lặp lại nhiều lần thành thói quen. Thiết yếu thói thân quen này khi thuần thục, thì nó có một sức mạnh phi thường để tùy duyên chiêu cảm thọ sinh.

Hương linh là gì? Đời sinh sống của mùi hương linh nắm nào?

Như fan ghiền cờ bạc, họ đi kiếm ở đâu có sòng bài, thì bọn họ nhào vô chơi. Fan ghiền nhạc, thì đi kiếm phòng nhạc để ca hát… lúc tập thói quen, dĩ nhiên có thói quen tốt và bao gồm thói quen xấu. Thói quen giỏi hay kinh nghiệm xấu, một khi vẫn tiêm nhiểm thành ghiền nặng trĩu rồi, thì bao gồm thói quen kia nó dẫn dắt chúng ta, tùy theo sở thích nhưng chiêu cảm, kiến thức hay sở thích nào nặng (cực trọng nghiệp), thì nó gồm một năng lượng rất táo tợn để search đến môi trường thích hợp cơ mà thọ sinh, nên được gọi là nghiệp cảm.

Về điểm này, trong Quy tô Cảnh Sách, Tổ Quy Sơn cũng có thể có nói: “Như nhân phụ trái, cường trả tiên khiên, trung tâm tự đa đoan, trọng xứ thiên trụy”. Nghĩa là: Như kẻ mắc nợ, ai khỏe mạnh kéo trước, trong thâm tâm nhiều mối, nặng đâu sa đó.

Thường ta nghe trong tởm nói, bạn khi chết, thần thức xuất ra. Nói thần thức, chính là cái nghiệp thức A lại da, phân tích ra là hầu như chủng tử thiện hoặc ác đang kết thành nghiệp. Và bao gồm nghiệp thức nầy là mối lái của bài toán thọ sinh đời sau đó vậy.

Người đời vì không biết, buộc phải cho là có một chiếc linh hồn đón đầu thai. Chữ đầu thai có nghĩa là có một chiếc hồn nhảy vào cái bào thai để lâu thai. Hiểu như thế, thì không cân xứng với nhì thuyết: Nghiệp cảm cùng A lại domain authority duyên khởi của Phật giáo như sẽ nói sinh hoạt trên. Chưa hẳn có một cái linh hồn mũi nhọn tiên phong này đầu kia nhằm kiếm đường đâm vào một nơi nào đó. Theo thuyết A lại da duyên khởi, thì không chấp nhận quan niệm đó. Bởi vì trong thức nầy có đủ chủng tử hữu lậu và chủng tử vô lậu. Chủng tử hữu lậu là gần như hạt giống như tùy duyên nhưng mà phát sinh ra thiên không nên vạn biệt, tức hiện tượng giới; còn chủng tử vô lậu, hoàn toàn có thể đưa đến chỗ giải thoát.

Đạo Phật thì call đó là trọng điểm thức. Cái tâm thức này tùy theo chỗ huân tập thiện ác mà lại đến, chứ không cố gắng định. Do không cố định nên nó không phải là cái khôn ngoan biết lựa chọn, mà chỉ tùy nghiệp nhưng thôi.

Tóm lại, người nào kia nói rằng sau khi con người chết, có một cái hồn tồn tại đón đầu thai và không tồn tại nghiệp báo gì hết, thì điều nầy như cửa hàng chúng tôi đã trợ thời nêu ra đôi điều giải thích hợp trên, thì ý niệm đó không đúng.

Trong quyển Quy tô Cảnh Sách giảng giải của Thiền sư đam mê Thanh Từ nghỉ ngơi trang 77 gồm đoạn Hòa thượng nói: “Người trần thế cho rằng mọi bạn đều riêng gồm một linh hồn là cái tính linh sáng suốt sáng suốt, nhưng mà đã khôn ngoan thì sao lại chịu vào địa điểm khổ? ai cũng nghĩ rằng sau thời điểm chết linh hồn mình sẽ sinh ra làm người nữa và chấp chặt đến linh hồn chính là mình.

Đạo Phật thì điện thoại tư vấn đó là chổ chính giữa thức. Cái tâm thức này tùy theo chỗ huân tập thiện ác nhưng đến, chứ không gắng định. Bởi vì không cố định và thắt chặt nên nó chưa hẳn là dòng khôn ngoan biết lựa chọn, mà lại chỉ tùy nghiệp nhưng mà thôi. Trung khu thức khác linh hồn ở chỗ đó. Ví như nói bọn họ có vong hồn thì sẽ tưởng như đó là 1 tinh thần duy nhất, nếu như là duy nhất cố định và thắt chặt thì thiện ác, trường tồn không cố đổi. Nhưng trung ương thức họ luôn luôn luôn biến chuyển, gần tín đồ lành thì kêt nạp điều lành, gần kẻ ác thì kêt nạp điều ác. Như vậy, chổ chính giữa thức là 1 dòng thiện ác sinh diệt, chủ yếu dòng thiện ác này sẽ đưa bọn họ đến địa điểm lành giỏi dữ, nghiệp làm sao nặng vẫn lôi bản thân trước, chính là ý Tổ Quy tô nói “trọng xứ thiên trụy”.

Như vậy, Phật giáo không gật đầu có một chiếc linh hồn trước sau như nhất và càng không đồng ý cái hồn đó đi đầu thai, như bạn đời lầm tưởng. Còn nói rằng không gồm nghiệp báo gì hết, ý niệm này, theo Phật giáo cho chính là thuộc hạng tín đồ Nhất xiển đề, tức bất tín cụ. Đây là hạng fan họ không tồn tại lòng tin nhân quả. Chẳng những hoài nghi mà chúng ta còn bài bác bỏ nhân trái nữa. Hạng fan như thế, thật chúng ta khó hội đàm luận giải với bọn họ được.

Như sẽ nói, thuyết quả báo là đặt định bên trên chiều thời hạn nhân quả nhưng mà nói. Người nói như thế, thiết nghĩ, họ chưa khám phá về thuyết nghiệp báo. Và không biết nghiệp là gì. Nếu bởi chưa hiểu, thì giỏi hơn hết là đề xuất tìm hiểu, chớ tránh việc nói càn bướng cơ mà chuốc lấy khổ lụy vào thân. Thật là một trong tai hại khôn cùng và thật đáng thương xót lắm thay!