BÂY GIỜ SỐNG CŨNG BẦNG KHÔNG


Bạn đang xem: Bây giờ sống cũng bầng không

Thể thơ: Lục bátThời kỳ: hiện nay đại7 bài trả lời: 6 thảo luận, 1 bình luận32 người thích: sinhvt, thisichungtinh, nai lưng Huy, blackstar(+666+), thinhhuuphan, thutrinh, mai.snow, nt_23, Tịnh Mạc, NanLan, Iker Casillas, Phong Tran Khach, thi_thanh, nguyễnvănbình, akami, seudaudo77, buihongtran, xuandieutk21, tooanh, zanghe, messi, Thanh Quang..., Nguyễn Tường Vi, Nguyen Cong Huan, Mười Nguyệt, Huỳnh Hữu Lộc, Lê Gia Hoài, podoshva, Ngạc Ngôn, Lliz, Vũ Nguyễn, _Nguyễn Duy_Từ khoá: lỡ làng (44) lấy ông xã (98) thơ phổ nhạc (584)
- bạn em sinh sống trong cô độc (Nguyên Sa)- bài bác ca Trường sơn (Gia Dũng)- Mưa miền trung (Đỗ Thị Thanh Bình)- giờ đồng hồ yêu mềm (Từ Nguyễn)- mặt trời mon bảy (Huỳnh Nguyễn Thanh Tâm)
*

I“- Em ơi, em nghỉ ngơi lại nhà,Vườn dâu em đốn, bà mẹ già em thương.Mẹ già một nắng nhì sương,Chị đi một bước trăm con đường xót xa.Cậy em, em ngơi nghỉ lại nhà,Vườn dâu em đốn, bà mẹ già em thương.Hôm nay xác pháo đầy đường,Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng.Chuyến này chị cách sang ngangLà đổ vỡ giấc mộng xoàn từ nay.Rượu hồng em uống đến say,Vui thuộc chị một vài ba giây cuối cùng.(Rồi trên đây sóng gió ngang sông,Đầy thuyền hận, chị lo ko tới bờ)Miếu thiêng lề mề kén fan thờ,Nhà nhang khói lạnh, chị nhờ cậy em.Đêm qua là trắng cha đêm,Chị mến chị, kiếp bé chim lìa đàn.Một vai gánh lấy giang san...Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương.Mắt quầng, tóc rối tơ vương,Em còn cho chị lược gương làm cho gì!Một lần này bước ra đi,Là không hứa một lần về nữa đâu.Cách mấy mươi con sông sâu,Và trăm nghìn vạn dịp mong chênh vênh.Cũng là thôi... Cũng là đành...Sang ngang lỡ bước riêng bản thân chị sao?Tuổi son nhạt thắm phai đào,Đầy thuyền hận, gồm biết từng nào người!Em chớ khóc nữa, em ơi!Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!Một đi bẩy nổi ba chìm,Trăm cay, ngàn đắng, trái tim héo dần.Dù em yêu thương chị mười phần,Cũng không ngăn nổi một lần chị đi.”Chị tôi nước mắt váy đìa,Chào hai họ để đi về bên ai...Mẹ trông theo, mẹ thở dài,Dây pháo đỏ bỗng nhiên vang trời nổ ran.Tôi ra đứng sinh sống đầu làng,Ngùi trông theo chị tạ thế ngàn dâu thưa.IITrời mưa ướt áo có tác dụng gì?Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.Người ta: pháo đỏ rượu hồng,Mà bên trên hồn chị: một vòng hoa tang.Lần đầu chị bước sang ngang,Tuổi son sông nước đò giang không tường.Ở nhà, em nhớ bà bầu thương,Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ.Mẹ ngồi mặt cửi xe tơ,Thời thường nhắc: Chị ngươi giờ ra sao?“- Chị bây giờ”... Nói vắt nào?Bướm tiên khi sẽ lạc vào sân vườn hoang.Chị từ bỏ lỡ cách sang ngang,Trời dông bão, thân tràng giang, lật thuyền.Xuôi làn nước chảy liên miên,Đưa thân nuốm chị tới miền đau thương.Mười năm gối hận mặt giường,Mười năm nước đôi mắt bữa thường vậy canh.Mười năm chuyển đám một mình,Đào sâu chôn chặt ái tình đầu tiên.Mười năm lòng lạnh lẽo như tiền,Tim đi không còn máu, chiếc duyên không về.“Nhưng em ơi, một tối hè,Hoa xoan nở, xác bé ve hoàn hồn.Dừng chân bên trên bến sông buồn,Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang.Đoái thương, thân chị lỡ làng.Đoái yêu mến phận chị dở dang đầy đủ ngày.Rồi... Rồi... Chị nói sao đây!Em ơi, nói nhỏ tuổi câu này với em......Thế rồi tiết trở về tim,Duyên có tác dụng lành chị duyên tìm tới môi.Chị nay lòng ấm lại rồi,Mối tình bị tiêu diệt đã có bạn hồi sinh.Chị từ tằng tịu với tình,Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng.“Tim ai tự khắc một chữ “nàng”Mà tim chị một chữ “chàng” xung khắc theo.Nhưng yêu thương chỉ để nhưng mà yêu,Chị còn dám cầu một điều gì hơn.Một lầm hai lỡ keo sơn,Mong gì đính lại phím đờn ngang cung.Rồi tối kia, lệ ròng rã ròng,Tiễn đưa người ấy quý phái sông, chị về.“Tháng ngày hôm qua cửa buồng the.Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa.”IIIÚp khía cạnh vào nhì bàn tay,Chị tôi khóc xuyên suốt một ngày một đêm.“- Đã đành tiết trở về tim,Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ.Người đi xây dựng cơ đồ...Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân.Người đi khoác áo phong trần,Chị về may áo liệm dần nhớ thương.Hồn trinh ôm chặt chân giường,Đã cùng chị khóc đoạn ngôi trường thơ ngây.Năm xưa đêm ấy chóng này,Nghiến răng... Nhắm mắt... Cau mày... Cực chưa!Thế là tàn một giấc mơ,Thế là cả một bài bác thơ não nùng!Tuổi son má đỏ môi hồng,Bước chân về mang lại nhà chồng là thôi!Đêm qua mưa gió đầy giời,Trong hồn chị, tất cả một bạn đi qua...Em về yêu thương lấy mẹ già,Đừng mong ngóng chị nữa nhưng uổng công.Chị giờ sống cũng bởi không,Coi như chị đã ngang sông đắm đò.”


*

Nguyễn Bính là nhà thơ to tướng trong tôi

Xem thêm: Sinh Ngày 7/9 Là Cung Gì ? Bói Ngày Sinh Cho Ngày 7 Tháng 9, Bạn Là Cung Gì

Bài thơ này là bài bác thơ tôi biết đầu tiên trong đời, là một trong bài thơ tôi thuộc lòng khi còn rất bé. Phân vân có buộc phải vậy, mà cho tới lúc này nhà thơ Nguyễn Bính vẫn luôn là thần tượng của tôi. Thơ của ông giản dị, sống động và chân thực vô cùng.Mỗi lần gọi thơ ông, tôi lại sở hữu cảm tưởng như đã nghe một mẩu truyện kể của một bác nông dân thật thà cơ mà duyên dáng, với mẩu chuyện kể thông thường nhưng cất ẩn triết lý với thi vị.Tôi vẫn mãi yêu thương thơ ông và học hỏi nhiều từ phong thái nhà thơ Nguyễn Bính.


VISEADO
☆☆☆☆☆ 64.67
Chia sẻ bên trên FacebookTrả lời
*

Nguyễn Bính nhà thơ của người nông dân

Thơ nguyễn Bính đơn giản mộc mạc nhưng rất lãng mạn, ông chính xác là nhà thơ của không ít người nông dân hóa học phát hiền hậu và họ gồm một trái tim biết yêu, biết hy sinh vì người khác. Trong bài bác "lỡ cách sang ngang" biểu đạt rõ phần đông nỗi day xong của tín đồ chị lúc đi lấy ông chồng mà sốt ruột cho người mẹ già em thơ không người nào chăm sóc. Cuộc sống chị lỡ cách sang ngang nhưng chị đâu tất cả lo mang đến chị.Đọc thơ ông tôi có cũng có cảm xúc giống các bạn "như sẽ nghe một mẩu chuyện kể của một bác bỏ nông dân thiệt thà cơ mà duyên dáng, với câu chuyện kể bình thường nhưng đựng ẩn triết lý và thi vị"