XỨNG DANH MỘT ĐÊM BẢY LẦN LANG

Sói lớn bị thợ săn lừa gạt, bị trói cho tới tứ chi đều không hề cảm giác. Nó nằm trong bao cực kỳ kinh sợ.

Bạn đang xem: Xứng danh một đêm bảy lần lang

Kỳ thực, Lang vương vãi như nó hoàn hảo biết nhường nhịn nào a~ chỉ là một trong những bước sa cơ để tên Triệu Giản Tử chết tiệt đó sử dụng tên bắn bị thương đến mụ mị rồi. Thực không nhắc hết bao gồm bao nhiêu mất khía cạnh a~

Lang Vương nghỉ ngơi trong bao nghe thấy chúng ta triệu kia đối với Đông Quách tiên sinh nói:

"Hay là bọn họ nhân cơ hội này tiễn hắn về chạm chán tổ tiên, kiêng cho sau đây hắn lại hại người.

Thư sinh được cứu vớt trợ vào gang tấc toàn thân toát một tầng những giọt mồ hôi lạnh run rẩy nói:

"Tốt... Siêu tốt"

Tốt mẫu đầu bên ngươi a~ thư sinh thối. Bổn Lang Vương sinh sống trong mẫu bao nát này sợ đến mức nước tiểu cũng muốn chảy ra rồi.

Nông phu cải thiện cuốc, định mang lại Lang vương một gậy về trời.

"Xin dừng tay."

Lang trong bao phệ giọng hô:

"Có thể mang đến ta một ân nghĩa cuối cùng trước lúc chết được không! cho dù sao ta cũng đâu chạy được".

"Ngươi là loài sài lang lại nói cách khác tiếng người. Không dừng lại ở đó còn tàn khốc bất nhân, không có tình người. Ví như tha đến ngươi, nhỡ để ngươi thoát được, trách nhiệm này chúng ta cũng không gánh nổi. Chi bằng để ta một cuốc đập bị tiêu diệt ngươi." Nông phu nói ngừng giơ cuốc nhằm vào chiếc bao đã run rẩy trên mặt đất toan vấp ngã xuống.

Đông Quách tiên sinh nghe Lang vương van mong liền mềm lòng mà lại lên tiếng:

"Cái kia, Triệu huynh có thể chờ một chút. Có thể cho nó nói lời ở đầu cuối đi a~ mặc dù sao nó nằm trong bao nãy cũng ko trốn được".

Nông phu trừng Đông Quách tiên sinh mắng:

"Ngu ngốc, ngươi tí nữa thì bị nó ăn thịt, lại còn đi tin lời trả nhân trả nghĩa. Ta mới không thèm cai quản ngươi nữa."

Lang Vương vào bao nghe được sung sướng nói:

"Hôm ni ta ăn ngươi, cơ mà ngươi lại cứu vớt ta mạng này. Ngươi gồm biết ta vì sao lại muốn ăn uống ngươi không?"

Đông Quách tiên sinh thầm nghĩ "Ngươi muốn ăn uống ta, ta làm sao biết, cũng trước đó chưa từng đắc tội qua ngươi. Không chỉ có vậy ngươi bị thương, ta còn tồn tại công ơn cứu vớt giúp."

Lang vương vãi nói tiếp:

"Tính tới thời điểm này cũng mười ngày nửa mon ta chưa xuất hiện gì lót dạ. Hôm nay, vốn ta định bắt một con gà rừng không ngờ lại bị trúng thương hiệu của hắn, ta mang thương tích chạy trốn, may mắn được ngươi cứu vớt giúp. Nhưng lại lúc đó ta vẫn đói đến hoa đôi mắt rồi, chỉ biết rằng trước mắt tất cả thức nạp năng lượng nào còn khá sức cai quản nó là gì."

Đông Quách tiên sinh vốn là cảm thấy Lang Vương đáng thương tuy nhiên thứ nó muốn ăn lại là chính mình, đề xuất liền cảm thấy nó thực đen bạc phụ nghĩa:

"Cho mặc dù như vậy, mà lại ngươi cũng đâu thể tạo nên sự việc đại nghịch bất đạo như vậy đối với ân nhân của ngươi?"

Lại nói Đông Quách tiên sinh này sinh sống trong thôn vốn là người phi thường ngốc ngốc. Tuy hiểu qua mấy năm đèn sách, khí khái văn nhân cũng tính là rộng người. Tuy thế tính biện pháp lại nhu nhược, hồ nước đồ và quá thiện lương. Bây giờ lại đi kính yêu cho thứ định rước mạng mình, như vậy hoàn toàn có thể thấy là kích thước nào đần độn ngốc.

Lang Vương phía trong bao nói:

"Ta biết ngày hôm nay ta cực nhọc thoát, cũng chỉ dám xin một ước nguyện cuối cùng. Giả dụ ngươi có thể vì lòng tốt mà xong tâm nguyện này, ta sẽ hoàn toàn có thể thoải mái chào đón cái chết, được thanh thản chỗ hoàng tuyền. Tin rằng kế tiếp sẽ tiếng lành đồn xa, so với ngươi cũng ko là có hại"

Nông phu mất kiên nhẫn nói:

"Ngươi đừng nghe nó nói dối, chi bởi cứ làm cho ta đánh chết nghiệt xúc này, né hậu họa."

Dù biết là Triệu Giản Tử sẽ tức giận nhưng hắn vẫn ko nhẫn tâm khước từ yêu ước của Lang Vương:

"Triệu huynh đệ sút nóng giận. Chiếc kia, nghe một chút cũng không mất mát gì."

Triệu Giản Tử khó tính ném cuốc xuống đất:

"Ngươi... Ta sống mang lại từng tuổi này chưa thấy kẻ nào dại dột ngốc như ngươi."

Đông Quách tiên sinh trầm trồ xấu hổ:

"Ta... Ta chỉ là... Chẳng qua thấy nó cũng thực tội nghiệp a. Rất có thể giúp nó triển khai ước nguyện cuối cùng, ít nhất cũng sút được một phần sát nghiệp không phải sao?"

Lần này không chỉ có Triệu Giản Tử mà đến cả Lang Vương vào bao cũng cảm xúc tên này quả thực ngốc mang đến vô phương cứu vãn chữa.

Có điều vấn đề đó cũng đã theo ý nó. Lang nói:

"Ta mấy ngày chưa từng thấm ướt huân, bây giờ lại bị thương, từ bây giờ coi như không xẩy ra các ngươi tấn công chết, cũng yêu cầu chết đói hoặc là chính vì thương nhưng mà chết, ta hiện ở vào đầu tràn trề ta bây giờ đuổi theo nhỏ kia chim đau trĩ dáng vẻ, ta ngay tức thì chỉ ước ở ta trước khi chết, hoàn toàn có thể ăn được một trận thịt gà, nhằm ta mặc dù cho chết rồi, cũng làm bé lang chết no."

Dù sao điều này cũng đúng ý Lang Vương. Trong tim nó mừng thầm, chỉ dẫn nguyện vọng:

"Ta mấy thời nay chưa từng được nạp năng lượng ngon, lại vì bé gà rừng mà bị tóm gọn phải vứt mạng. Nếu trước cơ hội chết có thể ăn no một bữa con kê thì cùng hoàn toàn có thể nhắm đôi mắt xuôi chân, được làm một bé ma lang no. Bởi thế cũng mãn nguyện rồi."

Triệu Giản Tử nghe kết thúc lớn tiếng mỉm cười nhạo:

"Ngươi thực do dự xấu hổ, xúc sinh. Bị tiêu diệt đến khu vực còn đòi nạp năng lượng no mới chết? Nực cười!"

Không ngờ, Đông Quách tiên sinh tê lại chấp thuận đồng ý yêu mong này:

"Yêu cầu này cũng ngoại trừ là quá đáng. Hậu viện đơn vị ta gồm nuôi hai con gà mái, ta lấy một nhỏ mổ cho ngươi ăn. Bởi vậy cũng tính là xong nguyện vọng ở đầu cuối cho ngươi."

Triệu Giản Tử trong thâm tâm cảm thấy cũng bất lực cùng với tên cực phẩm ngớ ngẩn ngốc này, ngay tức khắc mắng mấy giờ đồng hồ rồi khó tính vác cuốc bỏ đi.

Lại nói, Đông Quách tiên sinh này một thân thư sinh phong nai lưng tay trói gà không chặt, Lang vương vãi này nói kiêm tốn cũng phải nặng cho hơn cha mươi cân. Cần vận hết khí lực mới rất có thể lôi được bao thiết lập kia về làng, vào được mang đến nhà thì trời đã và đang tối hẳn, hắn cũng chỉ với nửa chiếc mạng.

Xem thêm: Nhà Nghỉ Giá Rẻ Ở Sapa - 10 Nhà Nghỉ B&B Tốt Nhất Ở Sa Pa, Việt Nam

"Ngươi đợi một chút, ta liền vì chưng ngươi giết con kê đem nấu". Nói xong liền hướng hậu viện đi tới.

Lang Vương cơ nguyên bạn dạng chỉ là ý muốn tìm một tia hy vọng được sinh sống tiếp, cũng không nghĩ rằng sẽ thành công. Thực bất ngờ tên hồ đồ đó lại vì nó mà dùng nửa chiếc mạng mang nó về tận nhà để hoàn thành "tâm nguyện cuối cùng" này. Lang vương như nó đang sống mấy trăm năm rồi vẫn trước đó chưa từng thấy ai ngây ngô ngốc như thương hiệu này.

Kì thực, nó cũng ko kể là đói bụng, tuy vậy đã gần trăm năm không xuống núi, lại trùng hợp gặp gỡ được thư sinh white trẻo, liền thoải mái và tự nhiên không mong mỏi buông tha hắn.

Nó bất ngờ lang tính không bằng trời tính, nó lại trúng bẫy của tên nông phu kia. Thù này sẽ không trả, một mực không làm cho lang vương vãi nữa, nhất định nên đem hắn ăn uống đến xương cũng hết. Trong cả tên ngu thư sinh này cũng.... à... ờm, hóng ăn chấm dứt gà của hắn lại tính.

Qua ko bao lâu, mùi hương của con gà đã tỏa khắp xung quanh. Lang Vương nghỉ ngơi trên núi, con kê quả thực không thiếu nhưng mùi vị như này trái thực làm cho bụng nó hễ cào. Nó hận quan yếu trực tiếp đem thứ cơ nuốt vào bụng.

Nhưng thật thọ sau nó new nghe thấy tên thư sinh kia đặt nồi khu đất xuống bàn. Ngớ ngẩn xuẩn! Nào có con sói như thế nào lại xấu số như nó chứ? Đạo lí làm sao lại bảo đem con kê đi nấu canh cho sói ăn? Hắn xem Lang vương vãi này là cún con nuôi trong nhà sao?

Lang Vương lặng lẽ oán trách, nhưng mà là nó đang bị thương, cũng lừng chừng tên bọn họ Triệu kia dùng thứ yêu thương pháp gì khiến cho nó mất đi pháp lực. Ko ghể tự chữa trị thương, cũng không thể vươn lên là lại nhân dạng, trong cả cởi trói còn cực nhọc khăn. Nó ko thể làm cái gi khác không tính chờ đợi, chờ tên ngu này hảo hảo rước gà mang đến nó ăn xong xuôi liền tìm phương pháp nuốt luôn luôn hắn và tên chúng ta Triệu kia.

Nó nghe được thư sinh một mặt hô:

"Gà cho rồi, gà cho rồi!" ngay thức thì nằm im ngóng hắn mang đến mở bao, túa trói.

Nó cuối cùng cũng khá được nhìn thấy ánh sáng, ánh trăng thực đẹp, thực mong dùng lang ngữ thét dài một tiếng. Nhưng đó là trong làng, sẽ hotline thêm nhiều phiền phức đến. Đến dịp đó chỉ phụ thuộc vào tên dở người này cũng cần thiết cứu nó lần nữa.

Đông Quách tiên sinh đem cái dĩa vớt toàn thể gà ra, rồi lại lấy bát lớn múc ra một chén bát canh để trước phương diện sói nói:

"Này, ngươi tới nạp năng lượng gà đi. Ăn tốt còn lên đường."

Lang Vương trong đầu suy nghĩ chỉ nhờ vào tên lẩn thẩn này chắc hẳn rằng không thể hạ thủ. Không vứt bỏ khả năng hắn gọi người đến giúp. Nhưng không hiểu sao nó tin yêu tên thư sinh này, tin rằng hắn sẽ không giết nó.

Lang vương mở to nhì mắt trừng thư sinh mắng:

"Tứ bỏ ra ta bị trói chặt mang lại hoa mắt, cả con kê cũng quan sát không rõ. Ngươi nói xem ta làm sao ăn?"

"Ta có thể cởi trói cho ngươi, tuy thế ngươi lại mong tới nạp năng lượng ta, cho lúc kia ta làm sao chống lại?"

Lang vương lại trừng thư sinh:

"Như vậy bắt buộc làm sao? chưa hẳn ngươi định nuốt lời chứ?"

Thư sinh cũng choáng váng suy nghĩ:

"Chuyện này..... A! Hay để ta đút ngươi ăn?"

Dưới ánh trăng thư sinh vẻ mặt khôn cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải cùng lang nói giỡn. Nhưng hắn vừa xé ra một cái đùi gà đưa đến trước phương diện lang vương tức thì rụt tay về:

"Ngươi cũng ko được nhân thời cơ này cắn ta."

Lang Vương nhìn hắn một chiếc khinh bỉ:

"Trong đầu ngươi rốt cục là chứa vật gì vậy hả? Ngươi mà bị cắn thì ai đút gà mang đến ta ăn?"

Thư sinh nghe chấm dứt cảm thấy có đạo lí liền cẩn trọng đưa đùi gà đến miệng sói. Quan sát nó vào nháy đôi mắt nuốt gọn loại đùi gà lớn, trng lòng cảm thấy tiếc yêu quý công nuôi chăm sóc suốt nửa năm không dám mổ.