Võ Tòng Đánh Tưởng Môn Thần

Đánh bị tiêu diệt Tây Môn Khánh,Võ Tòng mang đến công đườngXin quan đậy định tội,Tri thị trấn cũng cảm thương.

Bạn đang xem: Võ tòng đánh tưởng môn thần

Võ đô đầu lĩnh ánĐi đày ải phương xa.Và hero đả hổLấy phòng giam làm cho nhà.

Thi Ân, người cai ngụcBiết Võ Tòng nổi danhĐồi Cảnh Dương đả hổNên sớm về tối cơm canh.

Có đầy đủ cả rượu thịtCứ đông đảo đặn sản phẩm ngàyCòn có đàn hầu hạTắm nước nóng lúc say.

Sau nhị tuần như thếLòng Võ Tòng sinh nghiMuốn hỏi rõ mối cung cấp ngọnBên trong tất cả ý gì.

Thi Ân tức thời cung kínhMời Võ Tòng về nhàKể rõ những tâm sựHai hàng nước đôi mắt sa.

Thi Ân, nhà quán nhậuKinh lệch giá lợi toNhưng cách đây vài thángXuất hiện nay tên côn đồ.

Tên hắn như được biếtChính là Tưởng Môn Thần,Sức khỏe và võ nghệNổi tiếng khắp xa gần.

Hắn ỷ mạnh khỏe hiếp yếuBắt nạt các tiểu thươngChiếm đoạt nhiều tửu điếmLàm nhiều việc bất lương.

Thi Ân bị Tưởng đánhPhải ở một tháng trờiNgày tối ôm mối hận,Muốn trả thù thọ rồi.

Nay Thi Ân thành thựcMuốn nhờ tay Võ TòngNgười nhân vật đả hổTrả mọt hận bất công.

Võ Tòng khó chịu nói:Quả đấm của Võ TòngChuyên đập loại bạn đóNgươi chớ có dài dòng.

Ngày mai đưa ta đếnTìm thương hiệu Tưởng Môn ThầnĐể dạy hắn bài họcVề cậy sức có tác dụng càn.

Thi Ân mong muốn bố tríCho Võ Tòng no nêNghỉ nghịch độ nửa thángRa tay chẳng muộn gì.

Võ nói: thiệt nhảm nhíNgươi khinh thường ta sao?Rồi nhấc một khối đáBa lần, tung lên cao.

Chàng Thi Ân khiếp sợCùng tả hữu âm thầm,Hộ tống gửi họ VõThẳng mang lại Khoái Lạc Lâm.

Xem thêm: Nhà Là Phải Có Nóc Nghĩa Là Gì, Nhà Phải Có Nóc Là Gì

Bữa bữa sớm hôm ấyThiếu be rượu hay ngàyThi Ân rất chu đáoKhông ý muốn Võ Tòng say.

Võ Tòng nói, ko rượuTa đã đánh không hay.Thi Ân có rượu tớiChỉ một hơi không còn ngay.

Võ Tòng, rượu không đãBảo Thi Ân thế này“Trên lối đi ta uốngMỗi quán cha bát đầy.” Thi Ân vội vàng tính nhẩmHơn chục quán có dưMỗi tiệm tẩn cha bátLo hòm là vừa.

Nhưng chẳng ai dám cãiĐến tửu quán cuối cùngHọ Võ đang say khướtBước xiêu lòng vẹo lung tung.

Thi Ân sợ hãi hư sựKhuyên Võ Tòng cù vềVõ Tòng tức thời hét lớn“Hãy cứ để ta đi!”

Võ Tòng vào tửu điếmLúc ấy Tưởng Môn ThầnĐang ngủ trưa, thư tháiTrên loại võng, xung quanh sân.

Võ đô đầu hotline rượuChọc giận lũ gia nhânGây ra sự huyên náoĐể dụ Tưởng Môn Thần.

Tưởng Môn Thần thấy vợVà gia nhân gặp mặt nguyVì một tay nát rượuNên nổi giận tức thì.

Nhanh nệm hắn vùng dậyXông lên tấn công Võ TòngKẻ say với người tỉnhCùng thi triển võ công.

Tuy Võ Tòng say khướtNhưng những lần xuất chiêuĐều đúng đắn mau lẹNhững nắm đánh cực phiêu.

Ban đầu Tưởng khinh bỉCoi thường xuyên một thằng say.Đánh lâu bắt đầu nhận thấyKhông dễ ăn người này.

Tưởng Môn Thần dùng ghếToan đập đầu Võ Tòng.Võ Tòng cấp tốc né được,Tung cú đấm vô song.

Tưởng Môn Thần túng bấn quáĐẩy một mẫu xe bò,Cậy sức, dồn cho tới tậpTình rứa rất gay go.

Nhưng Võ Tòng dancing bậtĐá trúng phương diện Môn ThầnBồi thêm nhì cú đấmHọ Tưởng gục trước sân.

Tưởng Môn Thần khẩn khoản“Tha chết! Đội ơn nhiều!”Võ nói: “Nếu ao ước vậyNgươi cần làm ba điều.

Thứ nhất, mang đến xin lỗiTất cả các thương nhânThứ hai, bắt buộc trả hếtQuán rượu của Thi Ân.

Thứ ba, ngay lập tứcLìa ngoài Khoái Lạc LâmTa gặp mặt đâu tấn công đó.Nhớ kỹ, chớ nghe nhầm.”