Những Câu Chuyện Ngắn Về Lòng Trung Thực

Lòng chân thực là đức tính xứng đáng tự hào của con người. Cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào 1 con tín đồ trung thực, thật thà không tham lam, mang dối chắc hẳn rằng sẽ luôn là tín đồ được toàn bộ mọi bạn tôn trọng. Câu hỏi giữ gìn lòng trung thực chính là giữ gìn đạo đức nghề nghiệp của mình, một cách đáng quý nhất. Hãy chia sẻ những mẩu truyện về lòng trung thực đáng tự hào duy nhất với cusc.edu.vn.

Bạn đang xem: Những câu chuyện ngắn về lòng trung thực


1 136
*

Câu chuyện:

"5 giờ chiều, sau tiếng chuông chảy sở vang lên, rất nhiều người mau lẹ ra về. Về tối nay, tôi chưa xuất hiện kế hoạch gì cần cứ thủng thẳng mà đi, chẳng vội vàng gì. Tôi cực kỳ thích thả cỗ một chút, nhìn phố phường tấp nập tín đồ xuôi ngược. Nắng sẽ nhạt, gió vờn dịu trên lá cây, chỉ có con đường bận rộn. Tôi đang mơ màng thì chợt gồm một tiếng xin chào hàng đựng lên sát bên “Chú ơi, chú cài giùm bé đi chú”.

Trông sang, một bé nhỏ gái chừng 10 – 12 tuổi, đầu đội một chiếc rá bên trong có 2 củ khoai luộc, mặt mũi lem luốc mồ hôi, giọng thảng thốt “Chú mua giùm nhỏ với, ko về dượng bé đánh chết”.

Tôi chú ý đứa bé, đôi mắt nó đỏ hoe, tội nghiệp thật. “Bao nhiêu cháu?” – Tôi hỏi nhỏ.

“Năm nghìn chú ạ, chú cài giùm con nha chú” – cả giọng nói, cả góc nhìn của nó như lóe lên niềm hy vọng. Tôi cụ 2 củ khoai rồi đưa mang đến nó tờ 50 ngàn vnđ và bảo “Chú cho bé này, mau về đi”.

Con bé đau khổ nói “Con không có tiền thối cùng cũng không đủ can đảm nhận tiền tài chú vì về nhà dượng con kiểm tra thấy thừa tiền ra lại mang lại là phần nhiều ngày trước nhỏ đã giấu tiền đi đang đánh con đau lắm”.

“Thì con cất riêng rẽ 45 ngàn đi” – tôi bày vẽ đến nó.

“Không được đâu chú ạ, tính con trung thực, có thế làm sao nói vậy đó, còn dượng bé thì thiếu tín nhiệm đâu” – con bé xíu mở tròn đôi mắt nhìn tôi.

Đến lượt tôi bối rối, nước mắt chực trào ra, đưa mang đến nó 5 ngàn đồng rồi bước đi. Tôi cầu mong muốn và có niềm tin rằng “Đứa bé nhỏ này rồi sẽ có một cuộc đời niềm hạnh phúc bởi lòng chân thực của nó”.

Bài học cuộc sống:

Chỉ là 1 trong những cô nhỏ xíu bán khoai nhưng lại tấm lòng trung thực, thiệt thà luôn có ý thức giữ gìn phẩm hóa học đạo đức xứng đáng tự hào của mình. Thì cho tới cuối cùng, “Đứa bé này rồi sẽ có một cuộc đời niềm hạnh phúc bởi lòng trung thực của nó” như giải pháp mà người bầy ông tốt bụng trong câu chuyện đã nói.


Câu chuyện:

"Xưa tất cả một anh chàng tiều phu nghèo, bố mẹ anh bệnh dịch nặng yêu cầu qua đời sớm, anh yêu cầu sống mồ côi phụ huynh từ bé dại và tài sản của anh chỉ gồm một loại rìu. Mỗi ngày anh cần xách rìu vào rừng để đốn củi bán để đưa tiền tìm sống qua ngày. Cạnh bìa rừng có một dòng sông nước chảy hết sức xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì siêu khó tập bơi vào bờ.

Một hôm, như bình thường chàng tiều phu vác rìu vào rừng nhằm đốn củi, trong lúc đang chặt củi cạnh bên bờ sông thì chẳng may dòng rìu của nam giới bị gãy cán với lưỡi rìu văng xuống sông. Bởi vì dòng sông nước chảy vượt xiết nên tuy nhiên biết bơi lội nhưng chàng trai vẫn tất yêu xuống sông để tìm lưỡi rìu. Thất vọng chàng trai tiều phu ngồi than khóc thở.

Bỗng trường đoản cú đâu đó có một ông nỗ lực tóc trắng bạc đãi phơ, râu dài, đôi mắt rất thánh thiện xuất hiện nay trước mặt chàng, ông núm nhìn quý ông tiêu phu với hỏi:

- Này con, con đang sẵn có chuyện gì nhưng mà ta thấy con khóc và âu sầu như vậy?

Anh đại trượng phu tiều phu vấn đáp ông cụ:

- Thưa cụ, bố mẹ cháu mất sớm, cháu buộc phải sống không cha mẹ từ nhỏ, gia cảnh nhà con cháu rất nghèo, tài sản duy tuyệt nhất của cháu là loại rìu sắt mà phụ huynh cháu trước lúc mệnh chung để lại. Gồm chiếc rìu đó con cháu còn vào rừng đốn củi tìm sống qua ngày, lúc này nó đã bị rơi xuống sông, cháu lần chần lấy gì nhằm kiếm sinh sống qua ngày nữa. Vì chưng vậy cháu ảm đạm lắm ráng ạ!

Ông thay đáp lời quý ông tiều phu:

- Ta tưởng chuyện gì lớn, cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sông đem hộ cháu dòng rìu lên. Kết thúc lời, ông cố gắng lao mình xuống cái sông đã chảy hết sức xiết. Một thời gian sau, ông nắm ngoi lên khỏi phương diện nước tay vậy một chiếc rìu bằng bạc đãi sáng loáng với hỏi chàng trai tiều phu nghèo:

– Đây tất cả phải lưỡi rìu mà bé đã làm rơi xuống không? anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng tệ bạc thấy ko phải của chính bản thân mình nên anh từ chối và bảo ông cụ:

– không hẳn lưỡi rìu của cháu cố gắng ạ, lưỡi rìu của cháu bằng sắt cơ.

Lần máy hai, ông gắng lại lao bản thân xuống loại sông chảy xiết nhằm tìm loại rìu cho quý ông tiều phu. Một dịp sau, ông thay ngoi lên khỏi phương diện nước tay cầm dòng rìu bằng vàng và hỏi con trai tiều phu:

- Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã sơ ý có tác dụng rơi xuống sông không?

Anh đấng mày râu tiều phu chú ý lưỡi rìu bởi vàng sáng chói, anh lại từ chối và bảo:

- không phải là lưỡi rìu của con cụ ạ.

Lần vật dụng ba, ông nạm lại lao mình xuống sông với lần này khi lên ông cụ ráng trên tay là chiếc rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu tiến công rơi. Ông vậy lại hỏi:

-Vậy đây có phải là lưỡi rìu của con không! Thấy và đúng là lưỡi rìu của chính bản thân mình rồi, chàng trai tiều phu reo lên sung sướng:

- Vâng cụ, đây chính xác là lưỡi rìu của con, con cảm ơn thay đã tìm hộ nhỏ lưỡi rìu để con bao gồm cái đốn củi kiếm sống qua ngày. Ông rứa đưa cho chàng trai tiều phu lưỡi rìu bởi sắt của anh ý và khen:

- bé quả là bạn thật thà cùng trung thực, không còn ham tiền tài và lợi lộc. Ni ta tặng kèm thêm cho con hai lưỡi rìu bởi vàng và bội bạc này. Đây là quà ta khuyến mãi con, con cứ hào hứng nhận. Chàng trai tiều phu sướng đỡ đem hai lưỡi rìu nhưng ông cụ tặng kèm và cảm tạ. Ông gắng hóa phép và trở thành mất. Cơ hội đó anh chàng tiều phu mới biết rằng mình vừa được bụt giúp đỡ".

Bài học tập cuộc sống:

Người thiệt thà, thật thà "thường thất bại thiệt" chỉ là quan tâm đến của phần lớn kẻ ích kỉ, nhỏ nhen nhưng mà thôi. Do suy mang lại cùng, tuy cuộc sống thường ngày có đẩy bạn vào yếu tố hoàn cảnh khắc nghiệt ngày hôm nay, thậm chí ngày mai thì cho tới lúc say đắm hợp chắc chắn rằng rằng các bạn sẽ được đền đáp xứng đáng. Cho dù ông trời cướp đi thứ gì của chúng ta cũng quan trọng nào đem đi lòng trung thực xứng đáng tự hào của khách hàng nếu như bạn quyết chổ chính giữa giữ mang nó.


Câu chuyện:

"Một ông vua nọ, đã cao tuổi mà lại lại không tồn tại con nhằm nhường ngôi, vua ý muốn tìm một fan đủ tài đức để trao lại ngôi vua. Vua đưa ra quyết định giao cho dân mọi người một đấu thóc cùng ra lệnh: “Ai nộp được không ít thóc nhất sẽ tiến hành truyền ngôi báu; ai không tồn tại thóc nộp sẽ bị trừng phạt!”.

Đến vụ mùa, mọi fan thi nhau chở thóc lúa về ghê thành, chỉ bao gồm một cậu bé xíu đến tay không. Cậu bé kính cẩn quỳ xuống trước khía cạnh vua với tâu xin dìm tội bởi vì thóc nhưng vua ban cậu gieo không thành.

Mọi bạn chỉ trỏ bàn tán, chỉ gồm vua là cười và nói: “Thóc vạc ra đã biết thành luộc cả rồi, làm sao mà gieo thành mạ được. Phần lớn gánh thóc, xe cộ thóc kia đâu phải thu được tự thóc tương đương của ta!…”.

Cậu nhỏ xíu đã được nhường lại ngôi vua nhờ lòng trung thực với sự gan góc của mình".

Bài học tập cuộc sống:

Điều đáng tự hào của một người đó là giữ lấy được lòng trung thực, thiệt thà và đặc biệt là dám nói báo cáo nói thực thụ của mình, không phải lo ngại khó khăn, không lo thị phi, không ngại nguy hiểm, phải can đảm mà thiệt thà phê chuẩn kể cả hầu như lỗi lầm của mình. Bởi lẽ, mặc dù sao đi nữa mang lại cuối cùng sự trung thực, lòng quả cảm vẫn luôn chiến thắng.


Câu chuyện:

"Như bao đêm hôm khác, hôm kia khi đang học kết thúc bài, em nằm trong tầm tay mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Từng ngày mẹ những kể chuyện cho em nghe trước lúc đi ngủ. Hôm ấy, bà mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn xuất xắc truyện cười. Bà bầu kể chuyện của người mẹ - một bạn trung thực.Năm em học lớp 2, để sở hữu tiền nuôi em và những chị đi học, ngoài bài toán đồng áng người mẹ còn tranh thủ đi sở hữu sắt vụn nữa.

Những buổi trưa, khi sẵn sàng cho 3 chị em bữa tiệc sau giờ học, dặn dò từng đứa các bước buổi chiều, người mẹ lại sút xe đi cho từng nhà để sở hữ giấy, nhựa, sắt... Toàn bộ những gì có thể bán được không nhắc nắng mưa. Người mẹ kể: bao hàm hôm may mắn, vào mái ấm gia đình người ta vừa gồm tiệc, bà bầu mua được rất nhiều thứ, người mẹ vui lắm vì chưng lại giành được thêm tiền cho những con cài thêm sách, vở. Nhưng cũng có thể có những hôm, chị em đến khi bạn ta ngủ trưa, có người tỏ ra cáu gắt, mẹ luôn luôn bình tĩnh, nói đòi hỏi lỗi cùng đi ra. Tự khi gồm nghề tay trái, tuy nhiên là mua sắm nhưng người mẹ chưa nhằm ai mất lòng.

Mẹ đề cập lại lần mẹ nhớ nhất: Hôm đó, trời cũng nắng và nóng chang chang, chị em đang đi, có tiếng gọi: fe vụn, vào đây nhặt không nhiều đồ, bà mẹ quay xe và vào nhặt phần lớn vỏ lon, sách cũ. Người thiếu nữ bán đồ mang lại mẹ đã đi vào nhà, khiến cho mẹ trường đoản cú phân nhiều loại rồi cân. Đang mê mải phân một số loại giấy viết, giấy in, báo thì mẹ phát hiện nay một dòng phong tị nạnh đã mở, phía bên ngoài có chiếc chữ: Gửi con gái. Người mẹ thấy bên trong vẫn bao gồm thư với hai tờ 200 nghìn. Chị em đã biết sẽ là thư tía gửi cho con gái khi ông đi làm xa cùng rất tiền chắc chắn là cũng cho nhỏ mua sách vở và giấy tờ hoặc nộp tiền học như trọng trách của người mẹ với các con mình. Tuy vậy số tiền đó bởi cả tháng người mẹ đi gom fe vụn nhưng người mẹ hiểu tấm lòng của rất nhiều người thân phụ cũng đoán rằng người con vẫn dành dụm nên bà mẹ gọi người thiếu phụ ra với trao lại mang đến bà.

Người thiếu phụ ra dấn trong sự vui mừng và ngạc nhiên: đàn bà tôi học Đại học, những lần viết thư về, cha nó vẫn chấp nhận cho tiền nhằm đóng học. Chắc nó để dành, lần sau về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật xuất sắc bụng, cảm ơn chị siêu nhiều. Bà bầu em cũng phấn khởi nói chuyện, nói về cửa hàng chúng tôi rồi trả tiền mang lại bà mặc dù bà không mang coi như lời cảm ơn. Trước lúc mẹ đi tiếp khoảng đường, người thanh nữ ấy vẫn nói cùng với theo: Cảm ơn chị, lần sau chị lại mang lại nhé, gồm gì bán tốt tôi đang để phần chị.Mẹ nhắc lại câu chuyện về nghề sắt vụn của chính mình trong niềm vui, bà mẹ không nói cùng với em bài học nhưng em biết mẹ ước ao khuyên rằng: Sống buộc phải giữ cho khách hàng tấm lòng trong sạch, sự trung thực, ko tham lam, dối trá. Em cũng đã lưu lại câu chuyện ấy vào sổ nhật lý của mình. Em rất mếm mộ mẹ em".

Bài học tập cuộc sống:

Đây không chỉ có là mẩu truyện về lòng trung thực mà còn là câu chuyện về việc trong sạch, giấy rách nát phải giữ đem lề, làm fan phải tức thì thẳng, thật thà ko tham lam vật hóa học mà khiến bạn dạng thân mình trở thành tín đồ xấu. Một tín đồ dù không phong phú nhưng trung thực, ko tham lam luôn luôn được toàn bộ mọi tín đồ tôn trọng.


Câu chuyện:

"Tuần trước, ngôi trường em phát động trào lưu thi đua học hành và tuân theo Năm điều chưng Hồ dạy. Em đã làm cho được một việc tốt là nhặt được của rơi, trả lại cho tất cả những người đánh mất.Trưa lắp thêm năm, trên đường đến lớp về, qua quãng con đường vắng, em bắt gặp một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chầm chậm, vừa đưa mắt kiếm tìm kiếm người chủ của nó.

Xem thêm:

Một dịp lâu sau, vẫn ko thấy ai. Em đoán tín đồ đánh rơi loại túi đã ra đi hoặc đắn đo là mình tấn công rơi. Nhưng mà nếu biết, cứng cáp giờ này họ sẽ loay hoay tra cứu trên những phần đường đã qua. Tín đồ ấy là ai nhỉ? Một bác bỏ cán bộ hay là 1 chú công nhân, một anh bộ đội? Trong mẫu túi ấy đựng gần như gì? thay nào lại chẳng có tài liệu, sách vở và giấy tờ hay chi phí bạc? Bao câu hỏi cứ liên tiếp hiện lên vào óc em. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Những người dân chạy xe lắp thêm hay xe pháo đạp trên tuyến đường không một ai chăm chú tới em vẫn ngơ ngác với dòng cặp bên trên vai và loại túi kỳ lạ trên tay.Em nghĩ ngợi, lần chần mãi: Trả hay không trả? giả dụ mình không trả, bao gồm ai biết đâu mà trách? tất cả tiền, mình vẫn mua truyện tranh này, mua áo xống mới này và mua hầu như đồ đùa mà mình mong từ lâu. Tưởng tượng cho lúc ấy, em yêu thích lắm, bước đi như cấp tốc hơn, dìu dịu hơn.

Bỗng dưng, tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát hễ như văng vọng đâu đây: "Các em hãy ghi lưu giữ Năm điều chưng Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng giỏi để trở thành bé ngoan, trò giỏi...". Không! tránh việc tham của người khác! đề nghị trả lại thôi! người sở hữu chiếc túi xách tay này sẽ mừng biết bao giả dụ tìm lại được nó. Tuy thế biết ai là bạn đánh rơi mà lại trả? tốt nhất là rước nộp cho những chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em ngập dứt ở cửa, chú ân cần hỏi:

- có chuyện chi đó cháu?

- Dạ thưa chú, con cháu nhặt được cái túi xách này. Con cháu đem nộp, dựa vào chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi trường đoản cú tay em, chú tươi mỉm cười xoa đầu em rồi bảo:

- con cháu ngoan lắm, ko tham của rơi! Chú con cháu mình xem trong này còn có những gì để còn ghi vào biên bản nhé! Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, tự do xe với hơn hai triệu tiền mặt. Chú ghi rõ từng lắp thêm vào biên bạn dạng rồi yêu mong em ghi tên và add xuống phía dưới.

Sáng lắp thêm hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách Đội tuyên dương vào tiết chào cờ. Giờ vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến cho em hết sức xúc động. Buổi tối, mái ấm gia đình em tiếp một tín đồ khách lạ.

Đó đó là chủ nhân của loại túi. Bác bỏ cảm ơn em mãi và tặng kèm em một trăm ngàn nhằm mua sách vở và giấy tờ hoặc đồ nghịch nhưng em thanh thanh từ chối.

Ba mẹ em hết sức mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen thành tâm của phần lớn người so với em là phần thưởng cực hiếm nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui".

Bài học cuộc sống:

Một cô nhỏ nhắn biết lắng nghe và ghi ghi nhớ điều bạn lớn dạy, điều tốt đẹp được học ở ngôi trường và thực hiện nó quả là hành động đáng trân trọng. Một cô bé bỏng được khen thưởng vì hành vi thật thà của chính bản thân mình sẽ luôn nhớ và làm điều ấy ngay khi có thể. Và chắc chắn rằng rằng cô bé đó rất đáng tự hào.


Câu chuyện:

"Trong buổi chào cờ vào đầu tuần vừa qua, chúng ta Hoa của lớp 3B đã được tuyên dương trước toàn trường vị đức tính trung thực của chính bản thân mình thể hiện qua hành động "nhặt được của rơi, trả người đánh mất" của bạn.

Theo như lời của thầy hiệu trưởng kể lại thì ngày vật dụng Năm của tuần trước, lớp 3B tan học sớm hơn các lớp khác. Cùng trên đường đến lớp về, bạn Hoa sẽ nhặt được một cái hộp cơ mà thường được dùng để đựng đồ vật ở các tiệm đá quý bạc, thuở đầu bạn chỉ gồm ý định nhặt cái hộp để triển khai đồ nghịch nhưng khi nhặt lên các bạn phát hiện tại ra trong những số ấy có một dòng dây chuyền.

Vì lúc này đã khá trưa nên bạn mang cái hộp kia về nhà và cho buổi chiều cha Hoa đèo Hoa ra ban ngành công an huyện để nhờ những chú công an kiếm tìm giúp bạn đánh mất. Những chú hồ hết khen Hoa thật thà cùng trung thực, tin tức nhanh lẹ được thông tin và chỉ một ngày sau bạn đánh rơi loại hộp đó đã tìm đến cơ quan tiền công an để dìm lại đồ gia dụng của mình.

Người đánh rơi là một trong những bác đã không ít tuổi, chiếc dây chuyền là món quà cơ mà bác mua về để dành tặng cho cô con gái sắp cưới của bác bỏ nhưng bác bỏ không cẩn trọng nên đang để rơi, search lại được chiếc dây chuyền sản xuất bác rất vui với xin các chú công an số điện thoại và showroom của gia đình bạn Hoa để cảm ơn, bác tìm đến nhà và gửi Hoa một ít tiền nhằm cảm ơn chúng ta nhưng các bạn không nhận không phải vì số tiền mà bác bỏ đưa ít mà các bạn nói đây là việc cần được làm của từng người.

Và sau cùng bác đã tìm tới tận trường của Hoa học thông tin cho thầy cô để khen thưởng Hoa về bài toán làm của mình. Trong buổi kính chào cờ, Hoa đã có thầy hiệu trưởng tặng giấy khen vì đức tính thiệt thà, trung thực của người sử dụng ấy, thầy còn nhấn mạnh vấn đề đây đó là một tấm gương sáng sủa để các bạn học sinh trong trường học tập tập và noi theo. Việc làm của người sử dụng thực sự là một việc có tác dụng rất ý nghĩa, biểu lộ đức tính trung thực của cá thể Hoa dành riêng và của tất cả dân tộc nước ta nói chung. Chúng ta nên học tập tập sự thật thà kia để trở thành một học viên tiêu biểu làm cho đúng theo điều bác bỏ Hồ dạy dỗ thiếu niên nhi đồng "khiêm tốn, thật thà, dũng cảm".

Bài học cuộc sống:

Hoa chỉ là một trong cái tên "vô danh" trong mẩu truyện này của lòng trung thực. Thực ra mọi cá nhân đều có thể trở thành 1 các bạn Hoa như vậy với 1 hành động đẹp luôn luôn trung thực, thiệt thà. Đây là lời khen, lời cổ vũ cho tất cả những người có tấm lòng xinh tươi giống như Hoa.


Câu chuyện:

"Ngày nọ, ông lão ăn mày gõ cửa một thành tháp tráng lệ. Ông nói với người quản gia: "Vì tình thân của Chúa, xin hãy cha thí mang đến kẻ nghèo này". Tín đồ quản gia trả lời: "Tôi bắt buộc hỏi chủ ý bà công ty đã". Bà nhà là một quý bà hà tiện, bà nói: "Hãy mang đến ông lão tội nghiệp một ổ bánh mì. Một thôi nhé. Đưa bánh ngày ngày qua ấy".

Ông lão trở về cội cây vị trí trú ngụ một ngày dài lẫn đêm, ngồi xuống lôi ổ bánh vừa xin được ra ăn. Đột nhiên, răng ông cắn bắt buộc vật gì đó rất cứng. Ông lão không còn sức ngạc nhiên khi phát hiện ra loại nhẫn vàng nắm kim cương mặt ngọc trai.

"Mình thật may mắn!", ông lão nghĩ về thầm. "Mình buôn bán chiếc nhẫn này đi và sẽ sở hữu được đủ tiền trong một thời gian dài".

Thế nhưng, lòng trung thực của ông lão tức thì lập tức chống ý định đó lại: "Không, ta vẫn tìm người sở hữu của chiếc nhẫn cùng trả lại mang đến họ". Phía bên trong chiếc nhẫn có khắc nhị chữ "J. X". Ông lão liền đi liền mạch đến cửa hàng và tra cứu hỏi cuốn niên giám năng lượng điện thoại. Cả thị xã chỉ tất cả mỗi một gia đình có tên bước đầu bằng chữ "X": mái ấm gia đình Xofaina.

Quyết trung tâm sống trung thực, ông lão vội đi kiếm nhà Xofaina. Với rất bất thần vì đó đó là gia đình đã đến ông ổ bánh. Ông nói với những người quản gia: "Tôi search thấy dòng nhẫn xoàn trong ổ bánh ngài new cho tôi". Bà chủ vui tươi khôn xiết: "May quá, tìm kiếm được chiếc nhẫn bị mất tuần trước đó rồi. Ta đã làm rơi nó lúc coi thợ nhào bột làm bánh. Chữ "J.X" là tên viết tắt thương hiệu của ta, Josermina Xofaina".

Sau một hồi suy nghĩ, bà chủ nhà nói: "Hãy đến ông lão tội nghiệp đó ngẫu nhiên cái gì ông ấy muốn, miễn là đừng mắc quá". Ông quản ngại gia cù qua hỏi ông lão: "Vì hành vi cao thượng, ông muốn nhận được quà tặng gì?". Ông lão ăn mày nói: "Cho tôi một ổ bánh mì! vậy là đủ mang lại tôi rồi". Thấy ông không có lòng tham, bà chủ thốt nhiên nảy ra sáng kiến giữ ông lại để chu đáo kho trong nhà. Từ đó bà trả toàn yên tâm không khi nào còn sợ mất trộm. Còn ông lão thì có câu hỏi làm mang lại suốt đời".

Bài học cuộc sống:

Một gã ăn mày có tấm lòng xứng đáng kính, mặc dù nghèo đéo cũng không làm con bạn ta trở nên xấu xa. Mà thực ra trong môi trường khăc nghiệt ấy chỉ càng khiến cho lòng chân thực của con người tỏa sáng với được đền đáp xứng đáng.