4 câu chuyện ý nghĩa khiến bạn phải rơi nước mắt

MỘT CHUYỆN TÌNH CẢM ĐỘNG RƠI NƯỚC MẮT...!

Câu chuyện tương đối dài nhưng thật sự cực kỳ rất cảm động, đọcđến phần đa dòng cuối.... Như các bạn sẽ như vỡ òa!!!

*

1. Bà mẹ ở quê lên

Sau lúc kết hôn nhì năm, ông xã tôi bàn với tôi đón chị em lên ở thông thường để chăm sóc bà những năm tuổi già.Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ ck tôi là chỗ dựa duy nhất, người mẹ nuôi anh khôn lớn, đến anh học hết đại học.“Khổ nhức cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số trời mẹ ck tôi! Tôi hối hả gật đầu, ngay tức khắc đi thu vén căn phòng có ban công phía Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút cây cỏ gì đó.Chồng tôi đứng giữa phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: “Đi đón mẹ bọn họ thôi!”.

Bạn đang xem: 4 câu chuyện ý nghĩa khiến bạn phải rơi nước mắt

Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực anh, xúc cảm anh có thể tóm mang cả thân hình mảnh khảnh bé nhỏ của tôi, nhét vào túi áo. Từng khi cửa hàng chúng tôi cãi rửa và không chịu đựng làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu con quay tròn, cho tới lúc tôi sốt ruột van xin anh thả xuống. Nỗi thấp thỏm hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn.Những thói quen trong nhà quê của mẹ ông xã tôi mãi ko thể vậy đổi. Tôi thích thiết lập hoa tươi bày trong chống khách, mẹ chồng tôi về sau không nhịn được bảo: “Bọn trẻ những con lãng phí quá, mua hoa làm cho chi? Nào rất có thể ăn được như cơm!”

Tôi cười: “Mẹ, trong nhà bao gồm hoa nở rộ, vai trung phong trạng mọi tín đồ cũng vui vẻ”.Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, ck tôi vội cười: “Mẹ, người tp quen cố rồi, từ từ mẹ sẽ quen thôi!”.

Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng những lần thấy tôi sở hữu hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất từng nào tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Tất cả lần thấy tôi xách túi khủng túi nhỏ dại đi buôn bán về, bà hỏi loại này từng nào tiền loại kia giá bao nhiêu, tôi cứ nói thật, thì bà chép mồm càng to lớn hơn. Ck tôi véo mũi tôi nói: “Đồ ngốc, em chớ nói cho bà bầu biết giá chỉ thật bao gồm phải đỡ rộng không?”.Cuộc sống niềm hạnh phúc đã lẳng im trôi số đông âm điệu không êm đềm.Mẹ chồng tôi ghét độc nhất vô nhị là thấy ck tôi dậy nấu nướng bữa sáng, cùng với bà, làm lũ ông mà bắt buộc vào phòng bếp nấu nướng mang đến vợ, làm cái gi có chuyện ngược đời đó?Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi vờ vịt không thừa nhận thấy. Mẹ ông xã tôi bèn khua bát đũa canh cách, đó là cách phản nghịch đối ko lời của bà.

Tôi là cô giáo dạy múa sinh sống Cung thiếu niên, dancing múa đã đủ mệt mỏi rồi, hằng sáng ủ bản thân trong ổ chăn ấm áp, tôi không thích phải quyết tử nốt sự thưởng thức duy nhất ấy, vì vậy tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của bà bầu chồng. Còn mẹ ông chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi thao tác nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.Ví như, bà gom vớ thảy rất nhiều túi nilông đựng đồ và đựng rác rưởi trong công ty lại, bảo chờ gom đủ rồi cung cấp đồng nát một thể, chính vì vậy trong nhà ở đâu cũng toàn túi nilông cần sử dụng rồi; Bà nhớ tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, nhằm khỏi làm bà mất mặt, tôi đành buộc phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi vẫn lén cọ lại bát, bà tạm dừng hoạt động phòng tấn công “sầm” một cái, nằm phía bên trong khóc ầm ĩ.

Chồng tôi cạnh tranh xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói cùng với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm cho lành, anh cũng khoác kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: “Thế em rốt cuộc đã có tác dụng sai cái gì nào?”.Anh trừng ánh mắt tôi nói: “Em không chịu nhường bà bầu đi một chút, ăn uống bát chưa sạch thì cũng đều có chết đâu?”.Sau đó, cả một thời hạn dài, mẹ ông chồng tôi không thủ thỉ với tôi, không gian trong gia đình gượng gạo dần. Thời gian đó, ông xã tôi cũng sống hết sức mệt mỏi, anh ngần ngừ nên làm vui tươi ai trước.Mẹ ông chồng tôi không cho con trai nấu ăn sáng nữa, xung phong đảm nhận “trọng trách” này. Mẹ ông xã tôi ngắm nam nhi ăn sáng vui vẻ, lại chú ý sang tôi, ánh nhìn bà trách móc tôi làm cho không trọn trọng trách của người vợ. Để kị bị nặng nề xử, tôi đành nạp năng lượng tạm gói sữa trê tuyến phố đi làm.Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: “Rodi, tất cả phải em chê người mẹ anh nấu cơm không sạch cần em không ăn uống ở nhà?”. Lật mình, anh quay sườn lưng về phía tôi giá lùng, chớ thây tôi nước đôi mắt tủi thân lăn tràn trề.Cuối cùng, chồng tôi thở dài: “Rodi, thôi em cứ coi như thể vì anh, em ở trong nhà ăn sáng được không?”. Núm là tôi đành trở lại ngồi nghỉ ngơi bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.Sáng đó, tôi húp bát cháo vì mẹ ông xã nấu, đùng một cái lợm giọng, các thứ vào dạ dầy tống bóc hết tất cả ra ngoài, tôi choáng choàng bịt chặt miệng quán triệt nó trào ra, dẫu vậy không được, tôi vứt chén bát đũa (chú thích: người trung hoa ăn cháo bởi đũa, không sử dụng thìa như ở Việt Nam) nhảy ngã vào toa-lét, nôn ọe hết.Khi tôi hổn hển thở được, bình tĩnh lại, thấy mẹ ông xã tôi đang mếu máo than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng bên quê, ck tôi đứng ở cửa toa-lét khó tính nhìn tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu gồm cố ý.

Lần thứ nhất tôi và ông chồng tôi ban đầu cãi nhau kịch liệt, thuở đầu mẹ ck tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. ông xã tôi hằn học quan sát tôi một chiếc rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.

2. Rất nhiều tháng ngày tăm tối

Suốt bố ngày, ông chồng tôi ko về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ ck tôi lên đây, tôi đã rất nhục đầy đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa? tuy thế kỳ lạ làm cho sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, tiếp tế đó việc nhà rối ren, trọng tâm trạng tôi cực kì tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: “Rodi, trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ coi nào”.Kết quả khám của bác bỏ sĩ là tôi đã bao gồm thai. Tôi thấu hiểu sáng hôm đó vì sao tôi nôn ọe, trong cảm xúc hạnh phúc gồm xen lẫn chút ân oán trách, chồng tôi cùng cả bà mẹ ck đã từng sinh nở, vày sao họ không thể nghĩ đến nguyên nhân ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp gỡ chồng tôi. Bắt đầu chỉ cha hôm không chạm mặt mặt, chồng tôi đang trở buộc phải hốc hác. Tôi xứng đáng lẽ định quay fan đi thẳng, nhưng lại trông anh rất đáng thương, tôi ko nén được hotline anh lại. ông chồng tôi nghe giờ thì nhìn thấy tôi, tuy nhiên làm như lạ lẫm biết, trong đôi mắt anh chỉ với sự căm thù, ánh mắt ấy làm cho tôi bị thương.Tôi tự nói cùng với mình, ko được chú ý anh ấy, không được quan sát anh ấy, tôi chuyển tay vẫy một chiếc taxi chạy qua. Lúc đó tôi ước muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi một tiếng: “Anh ơi, em chuẩn bị sinh đến anh một đứa con rồi!” cùng được anh bế bổng lên, con quay tròn hạnh phúc, các cái tôi mong ước không xảy ra, trên dòng taxi, nước mắt tôi chầm lừ đừ rơi xuống.Vì sao một vụ gượng nhẹ nhau đã làm cho tình yêu trở đề nghị tồi tệ như thế này? sau khoản thời gian về nhà, tôi ở trên nệm nhớ chồng, nhớ cho sự căm thù trong đôi mắt anh. Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà gồm tiếng mở phòng kéo. Bật đèn lên, tôi chú ý thấy khuôn mặt đầy nước mắt của ông chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh, không nói gì. Anh coi như không có tôi, nỗ lực tiền cùng sổ tiết kiệm ngân sách rồi đi. Có lẽ anh đã ra quyết định rời quăng quật tôi thiệt sự. Thật là 1 trong người đàn ông khôn ngoan, tình cùng tiền rẽ ròi thế. Tôi cười cợt nhạt vài ba cái, nước đôi mắt lại “ồn ào” lăn xuống.Ngày hôm sau, tôi ko đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ để ý đến của mình, đi tìm ck nói chuyện một lần đến rõ.

Đến công ty của chồng, thư ký hơi lạ thường nhìn tôi, bảo: “Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn ngoài ý muốn giao thông, đang trong viện”.Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy xẻ tới bệnh dịch viện, khi tìm được ông xã tôi, mẹ ông xã tôi đã không còn rồi. Chồng tôi không chú ý tôi, khía cạnh anh rắn lại.Tôi nhìn gương mặt ốm gò trắng bệch xanh tái lại của người mẹ chồng, nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra gắng này? cho tới tận lúc mai táng bà, ông chồng tôi cũng không còn nói cùng với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh nhìn đều mang trong mình 1 nỗi thù hận sâu sắc.Về vụ tai nạn thương tâm xe, tôi đề nghị hỏi tín đồ khác new biết tất cả là, mẹ chồng tôi quăng quật nhà đi mơ hồ nước ra phía bến xe, bà ý muốn về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi qua đường, một mẫu xe buýt đã đâm thẳng vào bà…Cuối thuộc tôi sẽ hiểu sự đáng ghét của chồng, nếu buổi sớm hôm kia tôi không nôn, nếu cửa hàng chúng tôi không bao biện nhau, giả dụ như… trong trái tim anh ấy, tôi chính là người loại gián tiếp gây ra cái bị tiêu diệt của bà bầu anh.

Chồng tôi lặng ngắt dọn đồ vào sinh sống phòng mẹ, mỗi về tối anh về nhà nồng nặc hơi rượu. Cùng tôi bị lòng từ bỏ trọng tội nghiệp lẫn sự ăn năn dồn nén tới bắt buộc thở được, muốn lý giải cho anh, ao ước nói cùng với anh rằng họ sắp bao gồm con rồi, nhưng chú ý vào đôi mắt hờ hững của anh, tôi lại nuốt không còn đi đông đảo lời định nói. Thà anh đánh tôi một trận hoặc chửi bươi tôi một trận còn hơn, mang lại dù toàn bộ đã xảy ra không hẳn do tôi cố ý.Ngày lại ngày cứ rứa trôi đi trùng lặp, ck tôi về nhà ngày dần muộn. Tôi vắt chấp, coi anh còn rộng kẻ lạ. Tôi là loại thòng lọng thắt trong trái tim ck tôi.Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn uống châu Âu, xuyên thẳng qua lớp cửa kính vào suốt kéo dãn dài từ trần nhà xuống giáp mặt đất, tôi nhìn thấy ông xã tôi ngồi đối lập một cô bé trẻ, anh nhè vơi vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra tất cả.Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi lao vào tiệm ăn, đứng trước khía cạnh chồng, chú ý anh trân trối, mắt thô cạn. Tôi chẳng còn ao ước nói gì, cũng quan trọng nào nói gì. Cô bé nhìn tôi, nhìn ck tôi, vùng lên định bỏ đi, chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối quan sát tôi, không còn thua kém.

Xem thêm:

Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim tôi vẫn đập thoi thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới tận nhãi nhép giới tái xanh của dòng chết. Kẻ thua trận cuộc là tôi, ví như tôi cứ đứng cụ này mãi, tôi cùng đứa bé nhỏ trong bụng tôi sẽ thuộc ngã.Đêm đó, ck tôi ko về nhà, anh dùng từ thời điểm cách đó để nói cho tôi biết: cùng với chết choc của mẹ ông chồng tôi, tình thương của công ty chúng tôi cũng đã chết rồi.Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm việc về, thấy tủ quần áo bị đụng vào, ck tôi quay về lấy vài thứ đồ của anh. Tôi không muốn gọi năng lượng điện cho chồng tôi, trong cả ý nghĩ thuở đầu là phân tích và lý giải mọi chuyện đến anh, giờ đồng hồ cũng đã mất tích hoàn toàn.Tôi một mình sống, một mình đi bệnh viện khám thai, những lần thấy phần đông người ông chồng thận trọng dìu vợ đi viện khám thai, trái tim tôi như vỡ lẽ tan ra. Đồng nghiệp tủ lửng xui tôi nạo bầu đi mang lại xong, tuy nhiên tôi kiên quyết nói không, tôi cuồng loạn muốn được đẻ người con này ra, coi như một phương pháp bù đắp cho chết choc của mẹ ông chồng tôi. Lúc tôi đi làm về, ông chồng tôi đã ngồi trong phòng khách, sương thuốc mù mịt khắp phòng, bên trên bàn nước đặt một tờ giấy. Không bắt buộc liếc qua, tôi vẫn biết tờ giấy viết gì.Trong nhì tháng chồng tôi không về nhà, tôi đã dần dần học được biện pháp bình tĩnh. Tôi nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo: “Anh hóng chút, tôi ký!”. Chồng tôi cứ quan sát tôi, ánh mắt anh bối rối, như tôi.Tôi vừa cởi cúc áo khóa ngoài vừa trường đoản cú dặn mình: “Không khóc, không khóc…”. Mắt khôn xiết đau, cơ mà tôi không chất nhận được nước đôi mắt được lăn ra. Treo dứt áo khoác, cái nhìn của chồng tôi gắn chặt vào cái bụng đã nổi lên của tôi. Tôi mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nhìn, cam kết lên đó cái thương hiệu tôi, đẩy lại phía anh.“Rodi, em tất cả thai à?”.Từ sau khi mẹ chồng chạm chán tai nạn, đấy là câu trước tiên anh nói với tôi. Tôi không nắm được nước đôi mắt nữa, lệ “tới tấp” tràn xuống má.Tôi đáp: “Vâng, nhưng không vấn đề gì đâu, anh có thể đi được rồi!”.

Chồng tôi ko đi, trong bóng tối, cửa hàng chúng tôi nhìn nhau. Chồng tôi nằm bao bọc lấy người tôi, nước đôi mắt thấm ướt chăn. Nhưng trong tim tôi, tương đối nhiều thứ đã không còn về khu vực quá xa xôi, xa đến mức dù tôi tất cả chạy đuổi theo cũng tất yêu với lại.Không biết ông chồng tôi sẽ nói “Anh xin lỗi em!” với tôi từng nào lần rồi, tôi cũng đã từng tưởng rằng tôi đã tha thứ, cơ mà tôi ko tài nào làm được, trong tiệm ăn uống châu Âu hôm đó, trước mặt cô gái trẻ ấy, ánh nhìn lạnh lẽo ck tôi nhìn tôi, cả đời này, tôi không thể nào quên nổi. Shop chúng tôi đã cùng rạch lên tim nhau phần đông vết đớn đau. Phía tôi, là vô ý; còn anh, là nuốm tình.

3. Hận cũ hóa giải, cơ mà quá khứ không bao giờ trở lại!

Trừ phần đông lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa nhỏ nhắn trong bụng, còn cùng với chồng, trái tim tôi mát rượi như băng, ko ăn bất kể thứ gì anh mua, không cần ở anh bất cứ món đá quý gì, không nói chuyện với anh. Bước đầu từ lúc ký vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như tình yêu đã biến mất khỏi đời tôi. Gồm hôm chồng tôi thử trở lại phòng ngủ, anh vào, tôi ra chống khách, anh chỉ còn cách quay về ngủ sống phòng mẹ.Trong đêm thâu, nhiều khi từ phòng anh vọng tới tiếng rên khe khẽ, tôi vắng lặng mặc kệ. Đây là trò anh thường bày ra, ngày xưa chỉ việc tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ băn khoăn lo lắng chạy đến, ngoan ngoãn đầu hàng chồng, quan tâm xem anh bị có tác dụng sao, anh vẫn vươn một tay ra tóm mang tôi cười cợt ha hả. Anh đang quên rồi, tôi lo ngại là do tôi yêu thương anh, còn bây giờ, giữa cửa hàng chúng tôi còn lại gì đâu?Chồng tôi dùng phần nhiều tiếng rên ngắt quãng để đón ngày đứa nhỏ nhắn chào đời. Bên cạnh đó ngày làm sao anh cũng mua nào đấy cho con, các vật dụng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em em, ngay cả sách thiếu thốn nhi, từng quấn từng bọc, sắp chất đầy gian phòng anh.

Tôi biết chồng tôi dùng từ thời điểm cách đây để cảm đụng tôi, nhưng lại tôi không thể cảm thấy gì nữa. Anh đành giam mình trong phòng, gõ máy vi tính “lạch cà lạch cạch”, có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng vấn đề đó đối với tôi không có ý nghĩa gì.

Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến cho tôi gào lên, ông xã tôi nhảy bửa sang, như thể anh chưa hề thay xống áo đi ngủ, vị đang chờ đợi giây phút này tới. Anh cõng tôi chạy xuống nhà, bắt xe, xuyên suốt dọc đường vắt chặt bàn tay tôi, liên tục lau các giọt mồ hôi trên trán tôi. Đến căn bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy vào phòng phụ sản. Nằm trên cái lưng nhỏ guộc và ấm áp, một ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi: “Cả cuộc sống này, còn ai rất có thể yêu tôi như anh nữa không?”.

Anh đẩy cửa phòng phụ sản, quan sát theo tôi đi vào, tôi cố gắng nén cơn đau chú ý lại anh một cái nhìn ấm áp. Từ chống đẻ ra, ông xã tôi quan sát tôi với đứa bé, anh cười cợt mắt rưng rưng. Tôi vuốt bàn tay anh. ông chồng tôi nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh chậm rì rì và mệt mỏi ngã dụi xuống. Tôi gào tên anh… ck tôi mỉm cười, nhưng bắt buộc mở được hai con mắt mệt mỏi… Tôi sẽ tưởng gồm có giọt nước mắt tôi bắt buộc nào tan vì ông xã nữa, tuy nhiên sự thực lại khác, chưa bao giờ có nỗi âu sầu mạnh mẽ nuốm xé nát thân thể tôi.

Bác sĩ nói, vạc hiện ck tôi ung thư gan đã vào tiến trình cuối cùng, anh gắng gượng cho tới giờ kể cũng đã là kỳ tích. Tôi hỏi chưng sĩ phát hiện ung thư khi nào? chưng sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: “Phải chuẩn bị hậu sự đi!”.Tôi chớ thây sự can phòng của y tá, về nhà, vào phòng chồng tôi nhảy máy tính, tim tôi khoảnh khắc bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư gan của ông chồng tôi đã phát hiện từ năm tháng trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy nhưng mà tôi nghĩ đó là…Có nhì trăm nghìn chữ trong vật dụng tính, là lời khuyên dò ông xã tôi gửi lại cho nhỏ chúng tôi:

“Con ạ, vì con, ba đã kiên trì, cần chờ được mang lại lúc bắt gặp con tía mới được gục ngã, sẽ là khao khát lớn số 1 của bố… tía biết, cả cuộc đời con sẽ có khá nhiều niềm vui hoặc chạm chán nhiều test thách, giá như tía được đi cùng con suốt cả chặng đường con trưởng thành, thì vui niềm vui biết bao, nhưng ba không thể. Tía viết lại trên sản phẩm tính, viết những sự việc mà con rất có thể sẽ gặp mặt phải trong đời, lúc nào con chạm chán phải những khó khăn đó, con có thể tham khảo ý kiến của bố…

Con ơi, viết xong xuôi hơn 200 nghìn chữ, cha cảm thấy như đã từng đi cùng con cả một quãng đời nhỏ lớn. Thiệt đấy, cha rất mừng. Con yêu cầu yêu bà bầu con, bà mẹ rất khổ, bà mẹ là người yêu con nhất, cũng là người ba yêu nhất…”.Từ lúc đứa trẻ đến lớp mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung học, lên Đại học, cho đến lúc tìm việc, yêu thương đương, anh đầy đủ viết hết.

Chồng tôi cũng viết đến tôi một bức thư:

“Em yêu thương dấu, cưới em làm vk là hạnh phúc lớn nhất đời anh, tha máy cho rất nhiều gì anh có tác dụng tổn yêu quý em, tha trang bị cho việc anh cất em căn bệnh tình, vì chưng anh hy vọng em giữ lại gìn sức khoẻ và trọng điểm lý chờ đón đứa nhỏ ra đời… Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em vẫn tha thứ mang đến anh rồi, anh vẫn cười, cảm ơn em đã luôn yêu anh… mọi quà khuyến mãi này, anh hại anh không có cơ hội tự tay tặng ngay cho bé nữa, em giúp anh mỗi năm tặng ngay con vài món quà, trên các gói kim cương anh hầu hết đã ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi…”.

Quay lại dịch viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế bé tới, đặt nó mặt anh, tôi nói: “Anh mở đôi mắt cười một chiếc nào, em mong mỏi con bản thân ghi nhớ khoảnh khắc ấm cúng nằm trong tâm địa bố…”.Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng nhỏ bé vẫn nằm trong thâm tâm bố, ngọ nguậy hai tay hồng hào bé bỏng tí xíu. Tôi ấn nút chụp máy hình ảnh “lách tách”, để mặc nước mắt chảy dọc má…