NẾU LỠ YÊU NHAU ĐỪNG BÊN NHAU

cusc.edu.vn - Dù xung quanh kia tín đồ khác xem nhì ta là đa số mảnh ghép xô lệch thì cùng với anh, em chính là nửa kia tuyệt vời nhất và khớp với trái tim anh chuẩn đến từng milimet.
*

Sài Gòn ban đầu mùa của những cơn mưa bất chợt...Lại một mùa kỉ niệm đi qua. Một chút ít tĩnh lặng, một chút ít lắng rượu cồn và một mạch kí ức.Có nào đó bình lặng bất chợt, em nhớ cho anh cùng khoảng thời gian em hay nép vào lòng anh nghe tiếng thở yếu đuối ớt giữa dòng se giá của thành phố nhộn nhịp này. Tp sài thành - Đó là tất thảy những hy vọng nhớ và đợi đợi.Mình đã đụng ngõ cuộc sống nhau như vậy nào, anh nhỉ? Em lần chần anh còn lưu giữ hay đang quên. Nhưng với em, giây phút đó chưa khi nào xóa nhòa vào miền ký kết ức.Ta âm thầm lặng lẽ yêu nhau vào gần như ngày mưa dùng Gòn. Em thầm mến mộ tình cảm nhưng mà anh giành riêng cho em lúc đấy. Anh biết vì sao không? vì chẳng mấy ai gan góc chịu chờ đón một tín đồ mà cho dù biết rằng fan đó vẫn còn đấy thương tín đồ cũ. Em là người si tình dại dột ngốc, mỗi đêm mưa về, em lại nhớ người ta - một hình bóng đã có lần là tất cả. Em lì lợm ngồi sinh hoạt trạm xe bus hàng giờ đồng hồ. Anh biết, em không còn đi chuyến xe cộ đó, em chỉ đang ngóng một thứ quen thuộc, đó là bóng hình của người ta, người đã man rợ bỏ rơi em. Rồi một lần nữa, trái tim em như nổ tung khi bắt gặp họ đã tay vào tay với những người mới. Em đang gục bổ giữa lòng thành phố, đôi chân em khụy xuống. Em khỏe mạnh nói mình chớ khóc cơ mà hai hàng lệ cứ tuôn. Một bàn tay ấm áp đặt cấp lên vai em:- Này nhóc, muộn chũm này em vẫn không về kí túc xá sao. Chuyến xe cộ bus sau cuối đã trải qua rồi. Nếu như em đã không thích đi xe bus như vậy, sao khi nãy còn phủ nhận không để anh chở về.- Anh Quân, em...Anh ôm trọn em vào lòng, em nghe giờ nấc trong cổ họng anh. Anh vẫn khóc cùng em bao lâu rồi, đích thực em cũng không biết. Em cựa quậy, vụt khỏi tay anh bước vào làn mưa. Em sợ, rất sợ phiên bản thân lại tổn thương. Mặc dù thế anh sẽ níu tay em, đuổi theo em trong trận mưa chỉ nhằm nói rằng:- Em coi anh là gì cũng được, xin em hãy mang đến anh một thời cơ để được chăm lo em. Nếu sau đây em có một fan thương mới, em hãy nói anh. Khi đó, anh sẽ không phiền em. Còn hiện nay hãy nhằm anh có tác dụng phiền em... đã đạt được không em?Ngay tích tắc đó em thực sự vẫn khóc trong hạnh phúc...Anh biết không, fan ta vẫn bảo trong số những người thuộc giới làm sao có được tình yêu thương đích thực. Cơ mà em vẫn tin là có. Em đã trẻ trung và tràn trề sức khỏe gượng dậy trước hồ hết sóng gió vì mặt em đã có anh, tất cả bàn tay kiên cường dìu em qua nặng nề khăn. Anh nói "Dù ko kể kia người khác xem nhì ta là đa số mảnh ghép lệch lạc thì cùng với anh, em chính là nửa kia hoàn hảo và khớp với trái tim anh chuẩn chỉnh đến từng milimet". Mọi khi nói xong xuôi câu đó, anh hay phá lên cười, anh bảo không hiểu nhiều sao từ khi quen em anh lại sến mang đến vậy.Chúng ta đã trải qua hầu như ngày thận trọng đến kỳ lạ thường. Từ ngày đó, em chuyển hẳn qua ở cùng với anh. Gồm có ngày tự sáng mang lại tối, chỉ cần gặp gỡ nhau cười một chiếc là nóng lòng. Mỗi ngày, được lọt thỏm vào lồng ngực anh cùng với em thật giỏi vời. Bóc tách cà phê mau chóng mai cùng bữa sáng được anh sẵn sàng chu đáo. Những chiếc áo luôn luôn được bao gồm tay anh ủi thẳng thớm treo phía bên trong tủ. Anh thường hay trêu em đến phát khóc rồi dỗ dành riêng ngọt ngào.Cứ mãi ngọt ngào đến chính em xem nhẹ những tháng hôm sau này... Gồm lần anh sẽ nói với em "Vài năm nữa, anh đang lập gia đình, anh không thích làm người con bất hiếu". Và hầu hết ngày trôi qua cứ lặng ả vì chưng anh bảo "Anh đã yêu em đến lúc nào em rời xa anh trước". Nhưng lại anh nào biết có lẽ anh đã chẳng khi nào thấy tích tắc em rời xa anh bởi em sẽ yêu anh rất nhiều.
*

Đêm nay, nhiệt độ thành phố xuống thấp, em nằm trong giường, xoay khía cạnh về một bên, treo headphone lắng nghe bài xích hát "Giấc mơ ko nhòa" của anh ấy Tú. Tất cả câu hát em từng thấy nó rất xích míc "Nếu lỡ yêu thương nhau đừng bên nhau". Yêu nhau sao lại không bên nhau, chẳng phải đã yêu thương nhau thì khoảng tầm thời gian giành riêng cho nhau chính là những khoảng tầm khắc tuyệt đối hoàn hảo sao, em còn suy nghĩ lời hát kia nghe thiệt phi lý, hão huyền, chắc chắn viết vội đề nghị sai. Cơ mà đêm nay, lạ đời thay, em lại hiểu dòng cay đắng sâu bên trong câu hát đó. Càng mặt nhau, trái tim càng ích kỷ, em trách bạn dạng thân mình tại sao mỗi ngày lại đòi hỏi ở anh nhiều hơn thế nữa những sản phẩm công nghệ anh mang lại. Là em bắt buộc một mối quan hệ rõ ràng, là có nhu cầu các ngày giông tố để thuộc anh quá qua rồi quang quẻ minh bao gồm đại nuốm tay đi thân phố với danh nghĩa là một trong người yêu. Em không muốn an phận nhằm yêu anh, không thích nghe phần lớn lời suông "Đừng tìm bình yên đâu xa xôi, anh chính là bình yên, kế bên vòng tay anh là bão tố". Cốc café đã dứt bốc khói, vị café giá buốt tanh. Em đưa lên miệng nhấm nháp vị đăng đắng cả lòng. Hôm nay, anh lại về trễ. Em quan tâm đến nhiều lắm, liệu em có nên đặt lòng tin vào anh nữa không, hay cứ yêu thương qua ngày như phương pháp em sẽ yêu anh an ninh những ngày qua.Anh từng nói anh lưu giữ hết những thứ, từng cử chỉ, hành vi ân bắt buộc của em đối với anh, tuy nhiên anh bao gồm nhớ từng nào lần em nói em sợ những cơn mưa đêm chưa? tất cả bao lần anh bắt em mong chờ anh? Rồi phần đông lần em điện thoại tư vấn anh mười cuộc cuộc năng lượng điện thoại, anh chỉ nhấc máy một lần, xuất xắc vẫn không hotline lại, nhưng chỉ giữ lại một tin nhắn cấp “Anh bận”. Em chỉ ao ước nghe giọng anh, ao ước anh về mang lại nhà lao cho ôm em. Họ bên nhau rồi anh còn lưu giữ không? Là đúng 4 năm 3 tháng. Nó dài hơn em tưởng. Cả khoảng thời gian đó anh đúng tứ lần nói “Anh yêu mến em” vào mỗi dịp kỉ niệm. Mặt em, chỉ có chữ “thương” thôi sao anh, em cần nhiều hơn thế, là chữ “yêu” anh à. Em ước mơ được nghe câu “Anh yêu thương em” hơn bao giờ hết trường đoản cú anh.“Anh yêu em”.Em lag toáng cả người, thì ra là người yêu của nhỏ dại Mai đang làm nũng với nó. Một chút ít chạnh lòng.- mày sao thế. Anh ta vẫn chưa chịu nói câu kia với ngươi sao.- Ừm.Em âm thầm lặng lẽ quay khía cạnh đi, hai bé ngươi lảo đảo, vòm mắt đỏ hoen. Chỉ tất cả Mai, con bạn bè từ nhỏ nhắn của em là biết ngọn ngành câu chuyện của chúng mình. âm thầm cảm ơn nó vì chính nó là nguồn cồn lực mang đến em tiếp tục cuộc sống.- nếu một ngày đích thực anh ta đi rước vợ, mày sẽ có tác dụng gì?- Tao chần chừ nữa, có thể tao sẽ như phái nam Khang.Nam Khang, fan em nhắc ở đây đó là nhà văn em đã có lần huyên thuyên với anh về đều tác phẩm của anh ta. Cái người đã từ bỏ họa đời bản thân ở hai cuốn tự truyện cùng với nhân vật đó là "ông xã". Nam giới Khang cả đời nguyện lòng yêu thương một người bọn ông xuyên suốt 7 năm, một khoảng chừng thời gian ấm áp được lưu lại trong cuốn “Phù sinh lục kí” cùng với thứ cảm xúc bình an, để rồi cho một ngày người này lại bỏ rơi anh đi kết hôn thuộc người thanh nữ khác, anh vẫn gửi cả tâm tình mình vào quyển “Em đợi anh cho năm 35 tuổi” với lối hành văn ảm đạm, u buồn, anh rơi vào thế trầm cảm, cùng chỉ 2 năm sau, dường như đã quá stress và khổ đau đến mức bạn dạng thân bị trầm cảm, anh đã gieo mình ở cái sông Tương. Một cái kết thật cực khổ sau một mối tình những tưởng là tất cả, sau cuối lại hóa hư không. Em đã có lần dành xuyên đêm để khóc vì cuộc đời thật trớ trêu mang đến thân phận của phái mạnh Khang, nếu bây giờ anh ấy vẫn tồn tại sống thì anh vẫn 36 tuổi và em cũng chẳng dám nghĩ liệu chuyện gì vẫn xảy ra tiếp sau với cuộc sống của phái mạnh Khang? Anh ấy sẽ chờ liên tục hay đi tìm một tình thân mới. Bọn họ không ai biết rõ vấn đề này trừ bạn dạng thân anh ta.Mai biết mẩu chuyện này, với cô ấy là fan đã gửi cho em đọc vào gần như chiều thu tà - ngày anh đi công tác làm việc dài hạn sau hầu như câu nói dự tính về tương lai của anh hoàn toàn có thể em không hẳn là nhân vật chính.- ngươi nhớ mi từng trách phái mạnh Khang không? Mày vẫn nói nguyên nhân Nam Khang lại dại dột như vậy, cuộc đời còn dài, nhỡ đâu trê tuyến phố đời anh lại gặp mặt một bạn thứ nhị như “ông xã” sao. Thế sao hiện giờ mày lại có lưu ý đến như thế?- Tao ân hận hận vì chưng ngày đó đã thốt ra lời nói đó. Khi bao gồm mình trong yếu tố hoàn cảnh tương tự, tao thấy mình thực sự bé dại bé và yếu đuối. Nam giới Khang ko sai, bản năng của con tín đồ vốn như vậy.- Nhưng tất cả một điều mày vẫn quên. Nam Khang, anh ấy tuy được giải thoát dưới cái sông lạnh nhưng chỉ giải thoát ở hiện tại thật. “Liệu anh có giải thoát được trái tim đầy vệt loang lổ của chính bản thân mình không?" . Tao nghĩ là không.Em ôm chầm lấy nhỏ dại Mai, trái tim em buồn bã vô cùng.Em rất có thể sẽ dừng chân lại và cho mỗi người một lối thoát hiểm riêng… Ngày đó, phong linh reo, loại vali của em được kéo đi. Em quan trọng nhìn anh trên lễ đài thuộc một fan khác mà không hẳn em.Nhưng chỉ với "có thể" thôi anh à, vị phút giây này em đang đau lòng chú ý anh bước thoát ra khỏi cuộc đời em như loại kết của mẩu chuyện "Em ngóng anh mang lại năm 35 tuổi". Nhân loại quanh em sụp đổ hoàn toàn. Bé dại Mai trách em sao ko tự tránh khỏi cuộc sống anh trước để trung tâm trí không giày vò, không đau buồn với kết viên dù đã biết trước. Giờ đồng hồ phong linh reo đồng nghĩa tiếng kéo vali của anh ấy kéo đi xa, nghe ren giá lòng. Anh chỉ trở lại hôn em rồi tan một dòng nước mắt "Anh xin lỗi". Tp sài gòn đêm kia mưa lớn. Gió thổi ồ ạt tạt vào phòng giá buốt toát, em vẫn thói quen kia kéo tay anh qua vòng eo, nhưng bây giờ lại khác. Đã còn vòng tay như thế nào đâu. Em liệu tất cả nên chờ đợi anh như nam giới Khang? phái mạnh Khang ko sai, em phải xác minh như thế, vì bây chừ em cũng đang tại phần Nam Khang.Em đi xa, rời khỏi nơi đây. Phố thành phố sài gòn đầy ắp kỉ niệm của anh và em. địa điểm anh đến em cảm thấy đâu là yêu thương thực tình và cũng đến em thấy tp sài thành vô tình tới cả nào lúc để con tín đồ trơ trọi thân chốn người đông đúc.