Họa sĩ bùi xuân phái

Bùi Xuân Phái là một họa sĩ tiêu biểu vào nền mỹ thuật hiện đại Việt Nam, ông được nhiều người biết đến cùng ngưỡng mộ nhờ loạt tranh vô giá về Hà Nội sở hữu tên “Phố Phái”.

Bạn đang xem: Họa sĩ bùi xuân phái

Sinh thời, ông sống trong thời kỳ đất nước bị thực dân Pháp chiếm đóng. Trong hoàn cảnh loạn lạc ấy, Bùi Xuân Phái vì phải chứng kiến tận mắt cảnh đất nước lầm than nên ông càng thương xót và luôn luôn dành tình yêu to lớn cho quê hương, đặc biệt là Thủ đô Hà Nội.

*
Chân dung họa sĩ Bùi Xuân Phái

Tình yêu thương thiêng liêng đó đã được ông họa vào những tác phẩm của thiết yếu mình như một người nắm giữ chìa khóa thời gian, cứ vậy miệt mài giữ lại từng giá chỉ trị xưa của vùng đất Thủ đô cổ kính.


1Hành trình hiện thực hóa đam mê nghệ thuật của họa sĩ Bùi Xuân Phái
2Thương hiệu “Phố Phái” ghi dấu ấn với phong thái vẽ về một Hà Nội man mác buồn
4Những ngày tháng cuối đời vẫn giữ mãi khát vọng thuở ban đầu

Hành trình hiện thực hóa đam mê nghệ thuật của họa sĩ Bùi Xuân Phái

Bùi Xuân Phái sinh vào năm 1920 tại làng Kim Hoàng, tỉnh Hà Đông. Đây là ngôi buôn bản cổ nổi tiếng với nghề khắc gỗ dân gian, gồm lẽ vị vậy đề xuất ông được tiếp xúc với nghệ thuật từ nhỏ nhắn và luôn nuôi dưỡng trong mình tình yêu hội họa mãnh liệt đến tận những năm mon trưởng thành.

Gia đình họa sĩ thuộc tầng lớp tư sản trung lưu của Việt phái mạnh xưa, ban đầu ông cùng bố mẹ sinh sống trong một căn công ty thuộc phố sản phẩm Thiếc nhưng sau đó chuyển về địa chỉ số 87 hàng Bút, nay được gọi là phố Thuốc Bắc nổi tiếng với những hiệu thuốc Đông Y sầm uất nhất Thủ đô.

Vì từ nhỏ đã hiếm bao giờ lưu lại một nơi vượt lâu nhưng mà thường thuộc bố mẹ phiêu bạt khắp những ngõ xóm, 36 phố phường Hà Nội từ dịp nào đã được Bùi Xuân Phái thân quen thuộc như lòng bàn tay.

*
Bùi Xuân Phái thân thuộc từng ngõ phố quê hương

Cũng nhờ tại sao đó mà trong rạm tâm, vị họa sĩ này luôn coi phố cổ là đơn vị cũng như một phần không thể thiếu của bản thân. Gắn bó với vùng đất Thủ đô từ thuở thơ ấu cùng nắm rõ từng ngõ ngách nên đối với ông, Hà Nội là một điều gì đó rất thiêng liêng khó nuốm thế.

Thời niên thiếu, Bùi Xuân Phái theo học văn hóa tại trường Trí Tri thuộc phố hàng Quạt, tuổi đời khi ấy tuy còn rất nhỏ nhưng ông đã mau lẹ bộc lộ tài năng hội họa xuất chúng và niềm ưa thích đặc biệt với môn Văn.

Người ta thường nói Văn học là hiện thân của một nền văn hóa mà lại văn hóa đưa vào giáo dục đó là góp phần tạo yêu cầu cốt biện pháp của một nhỏ người. Những đường nét đặc biệt ấy rất khó để đưa ra trong giới họa sĩ, đặc biệt là những người vừa thấu cảm được những rung động của nghệ thuật đích thực vừa hiểu rõ cội nguồn gốc rễ của dân tộc như Bùi Xuân Phái.

Khi thời học trò kết thúc, ông tiếp tục theo đuổi đam mê làm nghệ thuật cháy bỏng lúc quyết định ghi danh vào trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương, ngôi trường danh tiếng về giảng dạy mỹ thuật được thành lập từ thời Pháp thuộc.

*
Hiệu trưởng Victor Tardieu và những học trò của mình

Học viên của trường vì đích thân danh họa Victor Tardieu, người đồng thời là hiệu trưởng đương nhiệm cùng các giáo sư bao gồm tiếng vào giới hội họa Pháp giảng dạy. Họ đã đào tạo ra ko chỉ Bùi Xuân Phái hơn nữa những cái tên khác nhưNguyễn Sáng, Nguyễn Tư Nghiêm và Dương Bích Liên.

Đều là những tên tuổi lớn vào nền mỹ thuật hiện đại Việt nam giới nhưng bé đường sự nghiệp của họa sĩ Bùi Xuân Phái lại bao gồm phần lặng lẽ và âm trầm hơn những bạn học đồng trang lứa. Ông luôn trung thành với lý tưởng ban đầu của bản thân, dành cả cuộc đời thực hiện sứ mệnh gửi gắm tình cảm Hà Nội vào từng bức họa.

Tiếc nắm cho một chức năng lại trải qua cả đời người trong trả cảnh đất nước loạn lạc, đôi lúc ông nghèo đến độ không đủ tiền để mua những vật liệu cần thiết. Tuy nhiên,một họa sĩ với niềm yêu nghề mãnh liệt thì ít khi lùi bước, Bùi Xuân Phái luôn tìm cách để đặt cây viết vẽ cho dù thực tại tất cả khắc nghiệt như thế nào đi chăng nữa.

Ông vẽ trên vỏ bao bì thuốc lá, trên giấy báo và thậm chí từng gồm một khoảng thời gian, người họa sĩ ấy nhận công việc vẽ tranh đến một quán cà phê để thỏa mãn mong ước cầm cọ.

*
Người họa sĩ nghèo mang trong bản thân tình yêu hội họa mãnh liệt

Đối với ông, chỉ khi một người nghệ sĩ gạt bỏ được những suy tính về giá trị vật chất đời thường, giữ lại trong bản thân phần linh hồn thuần khiết nhất thuở ban đầu rồi đem sự mộc mạc ấy gửi gắm vào từng sản phẩm tạo nên sự thì đó mới thật sự là người làm cho nghệ thuật chân chính.

Từ năm 1957 trở đi, hoạt động nghệ thuật của Bùi Xuân Phái dần bị hạn chế bởi vì ông đã tham gia trào lưu Nhân văn – Giai phẩm, một hoạt động nhằm đòi quyền tự vì chưng thể hiện tư tưởng chủ yếu trị của giới nghệ sĩ miền Bắc thời Việt nam giới Cộng hòa.

Không còn thu nhập, ông phải nhận vẽ tranh minh họa cùng tranh vui cho những đầu báo, Bùi Xuân Phái lấy một số cây viết hiệu không giống nhau như PiHa, ViVu hoặc Ly để trang trải kiếm sống qua ngày.

Năm tháng tx thanh xuân của vị họa sĩ nghèo cứ thế chật vật trôi qua, mãi đến gần bố mươi năm sau Bùi Xuân Phái mới gồm được đến riêng mình một buổi triển lãm chủ yếu thức, đầu tiên cùng cũng là duy nhất.

Sức lan tỏa của sự kiện này trọn vẹn nằm xung quanh tưởng tượng khi 24 bức tranh trưng bày tại triển lãm đều được buôn bán hết ngay trong ngày khai mạc, đồng thời họa sĩ còn nhận được sự ngưỡng mộ của đông đảo bạn bè trong giới.

*
Tác phẩm của ông để lại nhiều cảm xúc bồi hồi trong thâm tâm những người nhỏ Hà Nội

Người cài tranh của ông đều là người Hà Nội hoặc những người dành riêng tình yêu to lớn mang đến Thủ đô. Lúc họ ngắm chú ý những bức tranh tái hiện lại chân thực quê hương xóm thôn của mình, bất kỳ ai trót cảm mến vùng đất này cũng đều có những cảm xúc khó khăn gọi tên.

Không phải bỗng dưng mà lại tranh của Bùi Xuân Phái lại chiếm được nhiều tình cảm to lớn lớn đến vậy, ông đã vẽ lại nơi mình sinh ra và lớn lên bằng cả trái tim và những rung động thuần khiết nhất.

Khi nhắc đến Hà Nội, ngoài những mặt hàng Trống, hàng Khay cùng những con đường tràn ngập mùi hương hoa sữa mỗi độ thu về, người ta còn nhớ đến một vị họa sĩ già lặng lẽ ghi lại từng bé phố cổ bằng trọn vẹn tôn kính với yêu thương.

“Bùi Xuân Phái như một mạch nước ngầm, càng ngày lan rộng với thẩm thấu chân tình đến tận thuộc những tâm hồn xa lạ.” – Thái Bá Vân

Theo lời của nhiều công ty phê bình thì chỉ bao gồm tranh của Bùi Xuân Phái mới góp người ta cảm nhận được một Hà Nội xưa nguyên thủy nhất, để rồi những tác phẩm này trở thành điều ko thể thiếu vào linh hồn của Thủ đô với được người đời thân mật gọi bằng cái brand name “Phố Phái”.

Thương hiệu “Phố Phái” ghi dấu ấn với phong cách vẽ về một Hà Nội man mác buồn

Là một họa sĩ đa tài, Bùi Xuân Phái đã vẽ tranh trên rất nhiều chất liệu khác nhau như vải, giấy, bảng gỗ cùng những phương tiện hội họa như sơn dầu, màu sắc nước với chì than.

Ngoài ra chủ đề vẽ của ông cũng rất đa dạng với chèo, chân dung giỏi tĩnh vật, để rồi đọng lại đến cuối cùng vẫn là những bức vẽ về ngõ buôn bản quê hương mang đậm màu sắc sắc hoài niệm từ nhiều thập niên cũ.

*
Chèo là một trong những chủ đề được Bùi Xuân Phái vẽ thành công xuất sắc nhất

Tiêu biểu trong số đó là Phố mặt hàng Thiếc, bức họa này được Bùi Xuân Phái dứt khi mới 32 tuổi và được xem là một vào những bức tranh về phố cổ Hà Nội có niên đại sớm nhất của ông.

Khi đó, mọi người thường bắt gặp một họa sĩ đi lang thang trên khắp phố phường với cây cây bút và quyển sổ nhỏ vào tay để tiện việc ghi chép. Không có bất kì ai biết ông ghi lại những gì, bao gồm thể là những cảm nhận riêng tưkhi dạo bước trên ngõ xưa cổ kính, có thể là niềm cảm hứng nghệ thuật bỗng gợi lên.

Ngoài phương châm là một người nhỏ đang vẽ lại quê hương, Bùi Xuân Phái còn là một đơn vị Hà Nội học rất am hiểu từng ngõ phố, nhỏ người với văn hóa thọ đời của Thủ đô từ những năm đầu của thế kỷ XX.

Có lẽ bởi vì những hiểu biết đó nên tranh của ông đặc biệt hơn tất thảy những nghệ sĩ không giống khi vẽ về Hà Nội, ông gửi vào từng đường nét họa của mình không chỉ hình hài của phố cổ hơn nữa gửi cả những kiến thức đã tìm kiếm hiểu được, những trải nghiệm được tích lũy qua hàng chục năm ròng.

*
Khi một tuyệt tác được tạo ra, chất chứa vào đó là biết bao trải nghiệm với tấm lòng của người họa sĩ

Điểm đặc biệt trong phong thái vẽ của Bùi Xuân Phái đó là ông không coppy hoàn toàn đời thực nhưng mà chỉ mô phỏng lại những đưa ra tiết đặc biệt đã ghi dấu lại trong tâm trí. Bởivì theo quan tiền niệm của người nghệ sĩ ấy, việc miêu tả cặn kẽ sẽ làm cho mất đi những rung cảm nguyên sơ nhất của mỗi người trước một sự vật, sự việc.

Không những thế, để tạo đề xuất một tuyệt phẩm trả hảo sẽ mất rất nhiều thời gian, công sức với đòi hỏi sự tỉ mỉ đến từng chi tiết. Vị vậy ông để dành riêng điều đó lại mang đến nhiếp ảnh, nơi cảm xúc của nhiếp ảnh gia được thể hiện trên chính những khung người chụp ra.

Khi người ta ngắm tranh của vị họa sĩ già ấy, cảm nhận đầu tiên thường là một tác phẩm vô cùng tất cả chiều sâu với những đường viền dày đậm với nét cọ cứng rắn, hiển hiện chứ không chỉ dừng lại ở vài chi tiết đơn điệu.

Xem thêm: Các Bài Tập Tổ Hợp Xác Suất Khó, Các Bài Toán Tổ Hợp

Từng mái ngói cong cong đổ xuống bảng tên đường thân thuộc, chấm phá thêm một vài nét đặc trưng của Hà Nội xưa như sạp báo, mặt hàng nước trà sáng sớm giỏi người đưa thư bên trên chiếc xe đạp cũ, tất cả đều gợi lên một hình ảnh rất thực, rất Việt Nam.

*
Mái ngói cong cong tuyệt sạp báo sáng sớm đều là những hình ảnh đời thường rất Việt Nam

Tranh của Bùi Xuân Phái ko sử dụng quá nhiều color sắc tươi sáng sủa mà thay vào đó là từng mảng màu trầm buồn như nâu sậm, xanh xám. Điều này đã sở hữu lại đến người coi một cảm giác hoài niệm thuộc sự nhung nhớ về một thời thừa khứ đã xa.

Phải chăng người họa sĩ đã nhìn thấy trước những đổi nuốm của thời đại, lúc những giá chỉ trị cũ của Thủ đô cứ theo loại chảy đó mà biến mất nên ông đã search mọi cách để lưu giữ lại chiếc thời gian ấy, một điều vô giá mà bao nhiêu tiền bạc bỏ ra cũng không bí quyết nào mua lại được.

“Chúng ta thấy gồm cái cao, mẫu thấp, cái to, chiếc nhỏ, cái lùi vào, dòng nhô ra. Người vẽ về mặt tạo hình với bố cục tất cả rất nhiều thuận lợi. Về màu sắc sắc nó sẽ mang nhiều màu thời gian. Gồm nhiều mảng tường tưởng như là bẩn, ko phải đâu. Nó rất đẹp đối với những đối tượng biết nhìn thấy, biết mày mò những loang lổ, những dấu vết thời gian ấy tiếp tế óc tưởng tượng của người nghệ sĩ sẽ tạo ra những cái đẹp bất ngờ.” – Bùi Xuân Phái

Dù bị ảnh hưởng ít nhiều bởi Trường phái Paris lúc còn theo học ở trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương nhưng với tài năng đặc biệt cùng xúc cảm sâu sắc giành cho quê hương, tranh vẽ của Bùi Xuân Phái luôn mang một màu sắc rất riêng nhưng mà không hòa lẫn với bất kỳ nghệ sĩ như thế nào khác.

Khi đặt cây bút vẽ, ông là một người bé của Việt phái mạnh và thiết yếu cái tình cảm Tổ quốc mãnh liệt ấy đã cảm hóa được ko chỉ người Việt cơ mà cả những người nước ko kể đam mê nghệ thuật, khiến họ vô thức quên đi những kỹ thuật tinh xảo của hội họa Tây Phương nhưng đắm ngập trong một Hà Nội cổ kính đã trải qua nghìn năm văn hiến.

*
Tình yêu quê hương của người họa sĩ Việt phái mạnh đã có tác dụng rung động rất nhiều trung tâm hồn nghệ thuật

Người đời thường bảo nhau rằng, để cảm nhận được rõ ràng và đúng chuẩn nhất mẫu đẹp của “Phố Phái” thì cần phải đứng từ thiết yếu căn chống của ông ở phố Thuốc Bắc rồi phóng tầm mắt bao gồm cả Hà Nội rộng lớn phía xa.

Chỉ lúc đứng ở vị trí nơi người họa sĩ đã tạo yêu cầu những tuyệt tác thì mới hiểu thấu được thế giới quan đầy nhạy cảm của ông. Cũng do Hà Nội trong mắt ông chính là thời bao cấp thiếu thốn từng miếng cơm manh áo, là xẻ phố vắng nhẵn người qua lại với là mảng tường vôi vữa phủ kín rêu phong.

Tất cả những điều bình dị ấy khi được Bùi Xuân Phái thể hiện bằng con mắt nghệ thuật tinh tế của bản thân thì lại trở thành những tác phẩm vô giá, sở hữu đậm dấu ấn thời gian.

Hà Nội mà không tồn tại mái ngói xám màu, thứ tưởng chừng liêu xiêu mà lại vô cùng vững chắc của người họa sĩ này thì chắc chắn không được xem như là một Hà Nội đúng nghĩa. “Phố Phái” cứ như vậy trường tồn vĩnh cửu, gợi đến người thưởng tranh những cam kết ức bâng khuâng cạnh tranh tả về một thời Thủ đô xưa.

Bùi Xuân Phái là người tạo sự nghệ thuật chân chính

Đối với Bùi Xuân Phái mà lại nói, tranh vẽ đó là đứa bé tinh thần của một họa sĩ bắt buộc đã vẽ thì phải thực sự dụng tâm. Tất cả lẽ bởi vậy buộc phải ông luôn tuân theo những lề lối với quy tắc riêng biệt của thiết yếu mình để tạo yêu cầu những tác phẩm nghệ thuật tất cả sức lan tỏa rộng rãi.

*
Bùi Xuân Phái luôn có những nguyên tác rất riêng biệt của người có tác dụng nghệ thuật

Ông quan niệm Hà Nội của vào mắt mỗi người đều với một dáng vẻ vẻ không giống nhau, nếu ko cảm nhận được loại cốt lõi của vẻ đẹp ấy thì đừng cố gắng thể hiện hay phán xét bất cứ điều gì.

“Tôi không thể nghĩ gì về nghệ thuật nữa thì tôi mới tự vị được nhưng vẽ. Ðừng băn khoăn nhiều trong lúc vẽ. Ðừng đặt ra một tiêu chuẩn gì về mẫu đẹp. Cứ vẽ như người ko biết vẽ cũng được chứ sao? nhưng mà lại khó khăn nữa nếu lại cố tình làm nên không biết vẽ! chính cái hồn nhiên mới đem lại dòng tươi non trong tranh.” – Bùi Xuân Phái

Khi vẽ tranh, tuy ko có gì chép đúng chuẩn cảnh thực nhưng cái hay của Bùi Xuân Phái đó là từ một tổng thể ấy mà chú ý ra được những chi tiết đắt giá chỉ nhất rồi lột tả thành nét riêng của bản thân, tưởng chừng rất mộc mạc và giản dị nhưng lại chứa đựng vô vàn tinh túy mặt trong.

Như bậc thầy cam kết hiệu học Roland Barthes từng chỉ ra định nghĩa “chi tiết tạo nên tổng thể”, thành thử đối với Bùi Xuân Phái thì một bức tranh đẹp cần phải lược bỏ bớt những râu ria dư thừa nhưng ko được đánh mất cái tinh chất vốn có.

Dù được cả dân tộc mến mộ bởi vì tài năng nghệ thuật nhưng Bùi Xuân Phái chưa bao giờ tự nhận mình là một họa sĩ, ông chỉ coi bản thân là người biết vẽ và cần sử dụng tình yêu thương để vẽ lại phố cổ thân thương.

*
Ông chỉ coi mình là người biết vẽ và thích vẽ về quê hương chứ ko phải một họa sĩ siêng nghiệp

Không phải là họa sĩ thì cứ vẽ tranh ra là sẽ đẹp, mẫu đẹp chỉ được thể hiện khi người họa sĩ ấy khám phá ra đúng bản chất với lối đi ví dụ cho bản thân họ. Bùi Xuân Phái ko ngại vẽ xấu, suốt cuộc đời hoạt động nghệ thuật của mình ông đã vẽ rất nhiều và cũng không ngần ngại tặng tranh mang lại bạn bè thân thiết.

Bùi Xuân Phái đã đi ròng rãmấy chục năm chỉ để tra cứu kiếm color sắc riêng biệt của chính mình vào cả rừng nghệ sĩ, chỉ ý muốn mỏi rằng người đời lúc nhận xác định giá trị thật trong những bức tranh ấy thì cũng đồng thời thấu rõ trung khu tư của một đời thầm lặng.

“Không ngại gì làm cho đi làm cho lại để tìm ra cái hay hơn (…) Ðừng sợ không được quần bọn chúng thích mà đi tìm lối này lối nọ. Bao gồm cái hay nhất của anh mới làm quần bọn chúng thích được.” – Bùi Xuân Phái

Bùi Xuân Phái vẽ tranh bằng trọng điểm tư tình cảm, điều này không nhất thiết phải bao gồm mẫu sẵn nhưng bắt buộc phải tìm ra được nguồn cảm hứng. Là một người nhỏ của Hà Nội, nơi Thủ đô cổ kính này đó là “khu mỏ quý” chờ ngày được ông khai phá.

*
Phố cổ Hà Nội luôn là niềm cảm hứng bất tận của người họa sĩ

Hà Nội đối với ông luôn là nơi nuôi dưỡng nguồn cảm hứng bất tận, bất kể vật động xuất xắc tĩnh ông đều có thể biến nó thành “Phố Phái“ của riêng biệt ông. Tuy vậy, người nghệ sĩ làm sao cũng cần một quá trình tích góp những giá trị tinh túy nhất của một nền văn hóa cùng loại chất riêng, ko thể cứ đặt cây cọ xuống là vẽ được.

Những tháng ngày cuối đời vẫn giữ mãi khát vọng thuở ban đầu

Bùi Xuân Phái luôn luôn được nhận xét là một nhỏ người đạm bạc, ông đạm bạc từ trong bí quyết vẽ đến phong thái sống đời thường. Ai đã từng may mắn được đến thăm và trò chuyện với ông đều nhận ra sự giản dị chất phác của họa sĩ, tất cả những gì đọng lại vào họ chỉ là trăn trở liệu thế giới này còn mấy ai giữ được mẫu tôi thuần khiết như ông.

Ngôi bên ở số 87 phố Thuốc Bắc theo lời kể lại của họa sĩ Nguyễn Đình Đăng thực chất chỉ là một “căn phòng chật hẹp, tối cả ngày dù ngoại trừ trời đang nắng chang chang”.

Vậy màchính khu nhà ở ấy lại là cả một kho báu vô giá bán khi chất đầy những bức họa của người nghệ sĩ tài năng, là nơi lan tỏa yêu thương và gây dựng yêu cầu cả một nền mỹ thuật Việt nam giới hiện đại.

*
Căn chống nhỏ của họa sĩ Bùi Xuân Phái lại là kho báu vô giá bán in đậm dấu ấn thời gian

Tranh vẽ của Bùi Xuân Phái dường như cũng lậm vào cuộc đời ông cái bí mật đáo cùng nín nhịn, chỉ muốn nép mình vào một góc nhỏ lặng lẽ ngắm chú ý thế giới hối hả bên cạnh kia.

Bùi Xuân Phái cứ thế bình lặng sống qua ngày, tính tiết kiệm đã ngấm sâu vào vào máu yêu cầu ông ko bao giờ tiêu phí hoang phí, chỉ bao gồm dịp lễ Tết được người ta biếu rubi thì gia đình họa sĩ mới bao gồm được vài ba bữa ăn tương đối thịnh soạn. Nam nhi của ông là Họa sĩ Bùi Thanh Phương sau đây cũng kể lại:

“Gia đình tôi vào mấy thập niên đó, bao gồm một mẫu Tết ra trò hay không một phần cũng trông chờ vào rubi sêu tết của bên văn Nguyễn Tuân.”

Đến những năm cuối đời, Bùi Xuân Phái cũng không được an hưởng tuổi già như bao người khác. Gia đình phân phát hiện ông mắc ung thư phổi giai đoạn cuối với chỉ trong hai tháng vỏn vẹn, ông đã yếu đến mức không thể đủ sức để nói chuyện và đổ bệnh triền miên.

Tận đến mùa hạ cuối cùng trước lúc được đưa vào bệnh viện, ông vẫn cố vẽ lại hai bé phố nhỏ gần nhà, nơi vẫn luôn ngập tràn ánh nắng. Dường như Bùi Xuân Phái biết mình không còn sống được bao lâu cần ông hối hả vẽ như vô vọng chạy đua với thời gian.

*
Bùi Xuân Phái bên cạnh gia đình đầm ấm

Ông nhờ nam nhi lấy những bức tranh cũ xuống để chỉnh sửa đến vừa ý nhất bao gồm thể rồi lại vẽ thêm vài bức mới, thậm chí còn có những bức bị ông xóa sạch.

Giây phút ấy người họa sĩ già đã không hề tỉnh táo, ông vẽ lại tất cả những gì hiện ra vào đầu, từ ngõ phố thân quen đến gia đình đầm ấm gồm vợ hiền bé thảo, tựa như cố gắng níu kéo những điều trân quý sắp trôi tuột khỏi tay.

Sau nhiều mon chống chọi với căn bệnh ung thư quỷ quái ác, Bùi Xuân Phái cứ thế lẳng lặng qua đời vào ngày hè năm 1988, tác phẩm cuối cùng của ông là một bức tự họa với gương mặt gầy hốc hác nhưng ánh mắt vẫn sáng sủa trong rõ ràng. Ông để lại chiếc cuối cùng trong cuốn sổ nhật ký:

“Trong lúc ốm đau thời gian đi cực kỳ chậm, nhất là thời điểm đêm gần về sáng.”

Người ta nhớ về Bùi Xuân Phái với hình ảnh một người đàn ông gầy với vẻ ngoài tất cả phần khắc khổ nhưng vẫn không bịt dấu được cốt bí quyết thanh tao, ông đến với thế giới này một giải pháp nhẹ nhàng nhưng những gì ông mang lại là cả một dự án công trình văn hóa trường tồn với thời gian.

*
Bức tự họa cuối của vị họa sĩ già

Để tôn vinh những đóng góp mang lại nền mỹ thuật hiện đại Việt phái mạnh của Bùi Xuân Phái, Google đã từng kỷ niệm 99 năm ngày sinh của cố họa sĩ bằng cách thay đổi chủ đề trên trang tìm kiếm chủ yếu thức vào năm 2019.

Hành động của thương hiệu quốc tế này được cộng đồng mạng cực kỳ ủng hộ bởi vì vừa thể hiện được niềm tự hào dân tộc vừa có tác dụng rạng danh nét đẹp văn hóa của Việt nam trước bạn bè thế giới.

Ngoài ra, một giải thưởng đáng tin tưởng của báo Thể thao cùng Văn hóa đã được khởi xướng vào năm 2008 mang tên Bùi Xuân Phái – vị Tình yêu thương Hà Nội. Giải thưởng này nhằm mục đích search kiếm và vinh danh những tác giả bao gồm tác phẩm xuất sắc luân chuyển quanh chủ đề chính về tình thương với Thủ đô.

*
Bùi Xuân Phái được cả thế giới ngưỡng mộ nhờ tài năng và tình yêu thương quê hương sâu nặng

Mỗi người luôn luôn có một bí quyết thể hiện tình yêu khác nhau và Bùi Xuân Phái cũng vậy, sản phẩm chục năm có tác dụng nghệ thuật của ông đã để lại cho kho tàng mỹ thuật Việt phái nam những tác phẩm vô giá về một Thủ đô bình dị mà lại man mác buồn khiến người đời nhớ mãi.