Giang Bắc Minh Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 94: vk của cháu mập lên thật rất đẹp nha

Thời điểm hầu hết người lo ngại cho Giang Bắc Minh thì bên cạnh đó cũng nắm Thầm Thanh Lan đồ mồ hôi lạnh, cô xinh như vậy, trước mắt lại có tương đối nhiều tên lưu manh nạm này, hôm nay

chỉ sợ hãi lành ít dữ nhiều.

Những tên giữ manh này một khi

ra tay sẽ man rợ đến cực điểm,

huống chỉ Thẩm Thanh Lan cả dáng tín đồ lẫn tướng tá mạo hồ hết xuất chúng, nếu lâm vào cảnh tay bầy chúng, chẳng đề xuất là… “Có giỏi thì chạy đi!”

Gã tóc xanh gắng nén đau và nhức kịch liệt, từ cùng bề mặt đất đứng lên, chạy đến bên này, phía Giang Bắc Minh với Thẩm Thanh Lan bự tiếng quát: “Đả thương ông trên đây còn mong muốn chạy? Đề tao xem từ bây giờ tụi mày

chết như vậy nào!”

Nói xong, gã tóc xanh hướng tới phía tên đứng đầu trong đám trình báo một bí quyết rõ ràng: “Anh Việt, tên nhãi này thật lếu láo toét, dám ko đề anh vào mắt, anh xem, nó chẳng phần đa đạp em một cước, còn, còn ngông nghênh dẫm gãy tay em, em đang nói em là bầy em của anh ấy Việt, nhưng lại nó vẫn đụng thủ, đây rõ ràng là không


cho anh mặt mũi mà.”

Chứng loài kiến một đám fan hùng

hổ đứng đối diện, Thẩm Thanh Lan

lúc này cũng có chút khẩn trương.

Đứng ở kề bên bắt mang tay Giang Bắc Minh, lòng bàn tay đổ mồ hôi

lạnh, xung quanh đầy băn khoăn lo lắng bối rối.

Cô trước đó chưa từng thấy qua cảnh

tượng dọa fan như vậy!


Advertisement

Nhất là lúc những tên côn đồ gia dụng này, hành sự chưa bao giờ nghĩ mang lại hậu quả.

“Đừng lo lắng.” Giang Bắc Minh

trao đến Thẩm Thanh Lan một ánh

mắt trấn an, tiếp nối quay đầu nhìn về phía đám côn trang bị mở miệng nói: “Dương Hoàng Việt, cách đây không lâu làm ăn

cũng không tệ nhỉ?”

Gã đầu xanh kia cố định cứ đề cập anh Việt anh Việt, khi ấy Giang Bắc Minh cũng chẳng để trong lòng, không cho là tới, thương hiệu anh Việt này thì ra

lại là Dương Hoàng Việt.

“Cmn, thương hiệu tự của anh ý Việt mà loại oắt bé như mày cũng dám điện thoại tư vấn à?” Gã

tóc xanh lập tức sử dụng cánh tay không

bị gãy chỉ vào Giang Bắc Minh lớn

tiếng quát.

“Cút!” Vừa dịp đó, anh Việt của hắn lại đùng một phát nâng chân đá một cước vào người hắn, khiến hắn ngã ông xã vó trên đất, tiếp nối cần thận từng li từng tí đi mang đến trước mặt Giang Bắc Minh, kính cẩn nói: “Bắc, anh

Bắc Minh, sao lại là anh?”

“Những tên này phần đa là lũ em của cậu à?” Giang Bắc Minh lên tiếng hỏi.

“Vâng, đúng vậy!” Dương Hoàng Việt đồng ý đáp: “Những tên này, trước đó đều là bảo kê của hai tiệm bar, hiện tại ông nhà của hai mẫu quán bar kia bị bắt nên quán cũng trở thành đóng cửa, đàn chúng không có ở đâu để

đi nên đều theo em lăn lộn.”

“Anh Bắc Minh, vừa rồi mấy thương hiệu nhãi này không có làm gì mạo phạm anh chứ?” Dương Hoàng Việt bắt buộc thận hỏi: “Nếu đàn chúng đã có tác dụng gì, anh

Bắc Minh cứ nói với em, em tốt nhất định

sẽ băm thây bọn chúng!”

“Được rồi.” Giang Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Về sau để ý một chút, hiện tại tại đã không còn là thời đại thập niên 90 nữa, đừng lại đề cho bọn đàn em ngông nghênh của cậu không tồn tại việc gì lại đi làm lưu manh, gây nên chuyện không giỏi thì bất kể lúc làm sao cũng rất có thể kéo theo cậu chôn thây cùng.”

“Dạ, dạ, anh Bắc Minh, em đang nhớ

rõ!” Dương Hoàng Việt cung kính gật

“Được rồi, ð trên đây giao đến cậu xử lý, tôi có vấn đề phải đi trước.” Giang Bắc Minh khoát tay với Dương Hoàng Việt, rồi núm tay thầm Thanh Lan định rời đi.

“Anh Bắc Minh, anh không tồn tại lái xe cộ sao? giả dụ không, anh mang xe của em đi?” Dương Hoàng Việt lấy chìa khóa

xe của chính mình đưa đến anh.

“Không cần.” Giang Bắc Minh

khoát khoát tay.

Anh vừa đi, Dương Hoàng Việt lập tức đổi khác sắc mặt, phẫn nộ vọt tới trước phương diện gã tóc xanh, lại đá thêm

một cước vào fan hắn.

“Con chị em mày, ông đây vẫn nói với mày cố gắng nào? Đã bảo ngươi đừng gồm ngông nghênh không tồn tại việc gì rồi cũng đi khiến sự khắp địa điểm sao? tất cả phải xem khẩu ca của ông như gió thoảng mây cất cánh hay không? Đã vậy còn dám đụng

đến đại ca, đại tỷ, lá gan của mày

cũng lớn quá tuyệt vời rồi đó!”

Đánh một trận, Dương Hoàng Việt coi như vẫn phát tiết xong, lại hướng bọn đàn em kề bên ra lệnh: “Đuổi mấy thương hiệu này đi hết mang đến tao, sau đây tao không muốn lại nhìn thấy bọn

chúng ở tp Lâm Hải này!” “Vâng, anh Việt!”

Tuy ð trước phương diện Giang Bắc Minh, Dương Hoàng Việt chỉ là một trong tên đàn

em rỉ tai cung kính, bảo gì nghe nấy.

Trên thực tế, hiện tại ở tp Lâm Hải, Dương Hoàng Việt đã bao gồm chút danh tiếng, tuy không phải lợi sợ hãi nhất nhưng cũng đã thể hiện tài năng, ở chỗ này, tiếng nói của anh ta cũng tương đối có

phân lượng.

Giang Bắc Minh cố gắng tay Thẩm Thanh Lan đi thoát khỏi khu chợ, hai fan lại đợt nữa ngồi trên xe buýt, chờ

đến trạm sau cuối mới xuống xe.

“Nơi này là, nông thôn? nơi trước

đây anh từng sinh sống à?” Vừa xuống xe, Thẩm Thanh Lan bắt đầu phát hiển thị đã tiếp cận vùng nước ngoài thành, gớm ngạc

nhìn anh hỏi.

“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh mỉm cười cười đáp: “Đi thôi, tôi sẽ dẫn cô cho nơi khôn xiết thú vị, bảo vệ hôm nay nhất

định rất có thể khiến cô thật vui vẻ!”

“Được!” Thẩm Thanh Lan gật đầu, bất tri bất giác cô bỗng phát hiện, mình hồi xưa ð trước mặt Giang Bắc

Minh những là ra lệnh, băn khoăn từ khi

nào đang chuyền trở thành nghe theo, dường như cho dù anh nói gì, ra quyết định làm gì, cô cũng đều không hề có

ý phản bội đối.

“Chú Trương, đang chuẩn bị đi bắt cá à?” Giang Bắc Minh dẫn thì thầm Thanh Lan đi cho trước cửa nhà của một nông hộ, ngay thức thì cười chào hỏi với người bọn ông có đôi ủng đi nước

vừa đúng khi ra cửa.

Khi nói chuyện, tay Giang Bắc

Minh còn chũm một gói dung dịch lá nhét

vào vào tay chú Trương.

“Ối chà!! Đứa nhỏ tuổi Bắc Minh này sinh sống cũng ko tệ nha, lại còn bắt chước tín đồ ta hút thuốc nữa!” trước lúc Giang Bắc Minh được Bách gia dìm nuôi thì vẫn luôn luôn sinh sống sinh sống trong xóm này, vì thế mối quan lại hệ với tất cả người trong thôn cũng đặc

biệt tốt!

“Bình thường xuyên thôi ạ.” Giang Bắc

Minh mỉm cười cười đáp.

“Đây là vơ cháu à, lên lớn thât

đep nha!” Chú Trương sảng khoái

khen ngợi.

“Chú Trương, xin chào.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, thuộc chú Trương

chào hỏi.

Trong khi đó Giang Bắc Minh lại tự nhiên và thoải mái đi vào trong công ty chú Trương,

lấy ra hai đôi ủng đi nước. “Ôi trời!!! Bắc Minh, hiện giờ là cơ hội nào rồi ngoài ra phiền con cháu giúp chú

bắt cá nữa, ko cần, không cần


eyJpdiI6Ik4xU09qZklsNDFFU2ZkMmFNZHkrMHc9PSIsInZhbHVlIjoiN3dZS1V3MmlXWVBkTEpcL2NEeDZPRHJCc2QxMnRRWnlmNktoT1wvVGRxOFZuNGwweUE5a2lVZCtRXC9UVkMzZXVPNWFHeWJ5aHlPdUR2Q2tOMlZ4Vm9SXC9RPT0iLCJtYWMiOiJhYTBiOWQ4NmYyNzgyYWFjMzYwZTg0OGNmYjE3ODBhZGNjNzZmMjA3MjQ0YjlkNDI5MjUzYmMwODg2NDYwN2U5In0=
eyJpdiI6InBvOEpiZE9MTUpiTTNoSmRuQjZoaFE9PSIsInZhbHVlIjoiWlZWUjE4WERNTkE2WFhrSjhaM0sxeVZDc2tPSVRQQTlNNnA4K29haTRhbDJwM3l1bDFxZTRmbkpHVFYxcGZlc1FUTnhFVjhCZ010R1wvRERjVXgrV0xPVCtFK1JEQnJDYVwvc2EycHZ4cGRvbW01V3lvaW42Ym9vZlh4d2piUnFHUFMzeEVuY2k5WnoraEpXSHFDMUZIcWtocHBMdEI2MWVKcGM1RDMwekxpNzNiWXg2XC8reUF3T0F3cTM2ZUZFa3NuN1IwMkxDelJFTGxDa1F4NEJkd3VNR3ZBWVpKS1lPRUVkYUlCc1dVNXZoSzRyVVR1NEFcL1hSOFk0V2s2K3NMYzdHdFJKT2FyS0xnT240VW0wV1JcL2JsczBscjdVS1N2MXF4MTczK2ZDeGNPcVlGRGoyN2Fwc2NXMHVBR2tmK3ZwbzloXC9UZWU3MU9XdGpPNkFwZGcyckpxSHlsXC9ESDRIVDVVZndZWm9zOW82RCt1MUlpMFBjYVV3YjcxVjg1SlhwcDVoZWdsalpqZklvajUzUzYzSUNVK1FQUytxSFp6bVJJTWU4K2pUd0V5a1JWXC9ZaCs0SlFteUUyZDRJazZjOHo5Q21NaDl2dXJsYXpFTjFEZ1NBdGZNRE81ZytKNlp1NG1FYnFUVkRJXC9MZ1VxaGIzSUQ1RWtPanlqRlZrSzZuTVwvSDZ4WThsVVYrTWN3TVdjTW1zMmdibjJlMzh2MEY1RW5JejRHR2dCV3EzZGdjZmNreUZKcUcyTlpGUHNua29kRVJvRWd2T2IrZ29PRXRmNGZOZGwwSlY2TnBnK0hyOWJTbWFrNTJDMkxZdm89IiwibWFjIjoiN2IxMTJkYjg4NmM1ZjhiZDE4ZTgxMTE1MjMxYzkzODA5YTM2ZjI3MTY0MGI1YmVlMjAyZTE4NTgyMmE3NWZhYSJ9
eyJpdiI6IkF1N0RaenZVZjRZWDRCSFcwVW5Za3c9PSIsInZhbHVlIjoiTkZCYk1xdklycU1JWWx5ZTVhc2Q2Z1wvaFhkcUw1cmM2WTduTXJnTTd4cUZ1MnUxR1lWWFNpb1ljblBaQ2pma0JsVDJVYVNMMFVcL1hoZzgxQUFyZVVWSVpvMm02OXZLZ0pVRjM1ZkE1RmtIT1V4d1phVUFPbDBTT3RyN2VmczBUOCIsIm1hYyI6IjI3NjFhYWE5YWEwNTgzZmI2Njk4NzY1ZTMyN2NkNzZiYjQ1ZjdhZGI4NmZlMDNjZWRkMTRhNWI4ZjljYjc0YjUifQ==
eyJpdiI6ImFMdHBhd3NmWVl4dGc3OXVOVTZaNUE9PSIsInZhbHVlIjoidk5xS25rSUk4cGUzWGdwWEFpWVlSblFQZEdkR0ZhK21Eb29KK0ZcLzVPZTZWNlp6R2J4MnpMWFc1allqRmJJXC9BNFpRS0tWZElLVk5lT3NlQUE4K1BqelVtdkduNDhUNlhSaUpoUVBJN2NaZUFsQVJnSXM0ZFI0NlZsNCtVRU1SUyIsIm1hYyI6Ijc5YzM4N2U3MGMxMTdiMTVkODg1ZTUwMzNiMzI2MmRlMDUxZTk1ZjY0MmE5MTE3ZjlhNzZlOWQ0ZTk0YWUwM2QifQ==
eyJpdiI6IjRQMlNqckU5Tk13Tis5eW1VTDIraFE9PSIsInZhbHVlIjoiVnFJY25KczB2VkFhNEd3SHFpNXA2R2tLV3NNM0owaFpIZDcxNGd6KzBiQ2hDR0R5WDBWeVdVTFlDVUZBNndnV2E0MHRySldXVjZLOEZzRHM5MHo0c1pRRkZiYVlaTmVqQSs3cm1ManpnRlNnd2o2RlFmXC9VNFl1ODVsbm9rSjFMIiwibWFjIjoiZmVjOGNmMjExYzBiZDVjMmZmNjg1MjdhMzFmZTEyOTY2MTY4ODBhODYxNGY2OWI2YTAyOWJjNTE1M2E4MTEwNCJ9
eyJpdiI6IkZIQnlGQUdtaGdreVNiVG4rOG1tK3c9PSIsInZhbHVlIjoicjlXRHcyMkI3S3NJc1ErWkwzQzA1ekduamNXVVlvbldYZHlcL3pmM24wR1ZJVnpvZFd2bGRkb1g0VllUMXF2cUxSVDgyT0txU1wvN2tSZnNpS1JcL1VWQ3VQcVM5bkJUU1Z4S3duOWtLSXZua1plem55WE9LQkhOUTljc2V6WGtITWZXa0VjMnNjcng5YklXTzM0RTR2RUtOV0hjUzVGTEwyUGpHVmR6dmM5ck83TkFsMVhNeXZ4aTVueHgyNWUrams5UjlqZ3VBeU9FRXJmNVNheTlQSkxHM2ZBcEFHbm9sekdyYU9lM3FqamdTWUwyUEVnVnFUVmpQQ1lVdzFFTUtwbUtVV2hucE0ydDl4Tk9LVlNIUnZhaVBzcFlZK3lnbEJPXC9xY2swbEp0NFByMzA2WTJxb1ZQUnFWazNDa1ZYTVZZbTM4WlVUNkE3SVRNMUFwbmdON3kxUT09IiwibWFjIjoiMzQ5MzY1ZTg2NzA0ZTkxMDk1N2UwNmM0OGJlMmQwMWFlOTQ0NjEzMzViMTYzNTY1MTU2ZjE0M2NhNjUzMjJmZSJ9
eyJpdiI6ImFqRkhEODdhNlh6VTRcL3VsZHJYajd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlSNTBWU2laTEJrSXR2XC80V2k4TzlwRjFhVktWYnFnQzlWSGk4Z3hEeFlIRFBMY1Z0MjBOZmlEeHBBa2dkd0tIWWhDU05qMGVjV2xHa240RStIdWQzT1RBbnRMVFNNRndJQlRiQ1lMOWU2UT0iLCJtYWMiOiI2ZGI5MTJhNTJjNmI5MmQxNTlkZmU3ODI0NTAzYjRhZjkyNzAyZWQ5OGQyOWRmOThhOTk1NDBhYWM3ZDY5NjlhIn0=
eyJpdiI6ImxUXC9xb0RaTXR1WHZ5WDRZcjN3OTZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFQQmdFSWd6YjhwREFtY1FRWmdzSFN5dFNoNUZrUW1vc3JNZldNSjMxU0ZIYzJqRVpIdCtDWmMwUWNkZDYzRUZMVGpPT09ZZWFwWXM0VGl4c2xBRHlSNVNHODFaY3E3S2NqZThKVXFCVTV1eGlDSHl2QXBWZG1yc2ZNTjhJNm8yRkpDVlFiYnFMdGJIdk1vWVdUWEpMVUVwSUZoS1h2Z1pKNllIdlBMREVHY2l2NGM5QWlcL3g1OHM2NW9SZUY5Z3ZvbkhrWFBEKzlSSWRlandHbjNxNitidjRsV0NVaDVucVB1SzVKMUhuUlY3bHVFTkkybEVoVVJnSmZ5UnVKM1pYbVwvaWJVYXJwXC9uaEVPa20rR2VuaWRMcWNmdXBZdkI1SzNFajFkQ1Q1V2FNMEpUa0t6RUVsakVad1wvZ0o3RGdkeldDWjlxN2Z4c1wvS3ZjNlRwRlJPNFlmN0grNUhjYWJtYVo2NGZjOXVsS3JBSFNhcVJQK1ozN2l6bkgxXC9Pd3hYVXY5UGl5a3c0N0puMVFkUGpmRjR4YldNMzhBOFJTZk1FTWlPVVdsQXpGTlpuUTNtRGpxQW9QK2c5cElLcVFIN2hkTFc4eitEbVhsV3IreGR2cjhPM1dpdHRmcGUzZitOYWRvejY1YUd3cXpXSThUcGY2d0FISUFzMEV1aHNVUSsyIiwibWFjIjoiNTE1YTY2Y2IwNmE0NTc0MDMxNDk2ODlhMjA2OTE2OTVjNzg1NzEzM2QyMWM4YjcxZDA0M2Q1NmMwMWZjMjE3MCJ9
eyJpdiI6InRFVGVVY0dHaURyM0p2RmNmVWloUVE9PSIsInZhbHVlIjoiZTl5SkZkaUJzMm4rVnN3SzZFVnhLK0tpSVRUSEhDVDZhb0ZmdW1tbHd3Y3ZGMTRrMGxTMkxEbnNlbGc4NTVcL00zTjkrd1F6ZDFFVWg4V3JvaThpbWpnPT0iLCJtYWMiOiI4YzVmOWMwYzlmYWEzNDU5NGNmM2QxZWU0OTM4NWViMjZhNmQ1ZGE3ZWRmZmU4NjQyYzgxZjJkMDY4MDhlMGUzIn0=
eyJpdiI6ImFta3cxc0RGc0w2bVFqN1wvaVcrWEJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVcL1RocVwvS2NpcEJneXZJODFBeDBWakpyejJcL1dOYkY1dzVUK2NPaFM0ZmJlMVVYS3Zmd04zRHJYQnVNZ3pGYWciLCJtYWMiOiI5YWVmOWExYmFmNzEwODgzZDBhOTU5NDFkNDNmZTgzNTk1YzZlMjBkMGM3MDI5MmFkODk0NzM5YzlhM2JkZjdmIn0=