BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 2 LỚP 6

*

RSS
*

*
*
*

Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ không nhiều là làm bạn khác thấy vui, chỉ trừ tất cả một lần lúc em còn học lớp 2. Lần kia em đã nhặt được của rơi và trả lại cho những người mất.

Bạn đang xem: Bài tập làm văn số 2 lớp 6


Chiều hôm ấy, em trực nhật phải phải ở lại lớp một lúc nhằm đổ rác. Dịp em vẫn đi trên sảnh trường thì chợt em giẫm bắt buộc một thứ gì cưng cứng. Em khom xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là 1 cuốn tè thuyết khổ 18x7cm trong phòng sách trí thông minh cuốn đầu gs Powel của người sáng tác A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên chắc hẳn rằng người mất mới sắm về không đọc. Em cũng chưa đọc nó cơ mà đã biết ít nhiều về nó qua tiếng nói của cha mẹ. Hình như nó là một cuốn tè thuyết vô cùng hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một quãng văn ngắn nhắc lại cầm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em dĩ nhiên chắc về quan tâm đến của mình. Vào đầu em hiện lên ý suy nghĩ lấy luôn luôn cuốn sách này. Vắt là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bỏ bảo vệ. Em chờ bác bảo đảm để ý đi chỗ khác rồi cấp tốc tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy thoát ra khỏi cổng trường. Bên trên đường, em không thôi bệnh nghĩ về mà lại tình ngày tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! độc đáo biết bao! Nhưng cái đầu em không những nghĩ mang đến một chuyện nó lái qua 1 chuyện khác. Chuyện về fan bị mất. Vì tất cả cái đầu đam mê nghĩ nên em lần chần phải phân xử ra sao, mang đến đọc với giữ của riêng xuất xắc trả lại cho tất cả những người bị mất đây! Hai giải pháp cứ tiến công nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa cơ hội đó, em về dến nhà. Em chào cha mẹ rồi để mình lên dòng giường ngơi nghỉ phòng riêng. Em lại thường xuyên suy nghĩ. Mà yêu cầu rồi! bà mẹ là tín đồ có kinh nghiệm tay nghề trong cuộc sống, mình bắt buộc hỏi người mẹ xem sao! Em nghĩ, ráng là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và đề cập đầu đuôi mẩu truyện cho bà mẹ nghe. Nghe xong, bà mẹ cười và bảo:
- Bây giờ, bé hãy để mình vào trường hợp như fan mất nhưng mà xem. Chắc chắn rằng con sẽ rất buồn và lo lắng vì phụ huynh sẽ mắng khi làm mất cuốn sách tương đối đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, nhỏ hãy tự nghĩ và ra quyết định đi.
- trái thật giả dụ em là fan mất thì cũng trở nên có những cảm giác như mẹ nói. Nhưng mà nếu các bạn biết thì tin tưởng của các bạn đối cùng với em đang chẳng ra gì nữa! Em ra quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em với cuốn sách đưa đến cô Tổng phụ trách. Vừa cơ hội đó, tất cả một chị lớp Năm hớt hơ hơ hải chạy đến. Lúc cô Tổng phụ trách gửi chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít. Thời gian em về lớp, chúng ta xô mang đến quanh em với khen em.
Khi kia em thực sự là khôn xiết vui. Bây chừ em bắt đầu biết giá trị của rất nhiều việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang thú vui cho tất cả mọi người.
Tham khảo thêm tại đây:Kể về một việc xuất sắc em vẫn làm

Bài viết số 2 lớp 6 đề 2: kể về một lượt em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài,... ).


Đó là 1 trong những ngày đầy ý nghĩa đối với tôi. Một ngày tôi cấp thiết quên. Cáu chuyện như sau:
Hôm đó, ba bà mẹ tôi được nghỉ yêu cầu đưa mẹ tôi về quê thăm ông bà. Tôi cực kỳ háo hức. Băn khoăn dạo này ông bà thế nào? chạm mặt tôi chắc hẳn ông bà mừng phải biết Bên đường, đông đảo hàng tre xanh ngắt. Xa xa, những bác bỏ nông dân đang làm cho đồng. Đi thêm một quãng nữa, tủ ló sau bụi cây bàng già là ngôi nhà truyền thống của các cụ tôi. Gặp gỡ nhau, mọi fan mừng rỡ, tíu tít chào hỏi. Tôi nhanh chóng cất vật rồi chạy ra sân chơi với bọn trẻ con. Nghịch được một dịp thì chán, shop chúng tôi cùng thi nhau nghĩ ra rất nhiều trò chơi mới. Chợt tất cả đứa nói: "Chị Thuỳ Anh bày trò nghịch trên tp cho lũ em chơi đi". Tôi nghĩ một thời gian rồi nói với bè cánh trẻ: "Chúng ta nghịch trò trêu con kê đi". Bầy trẻ có vẻ không hài lòng. Tôi bực mình: "Đứa như thế nào không nghịch thì cút". Nghe thế, bọn chúng sợ sệt vội hò nhau chia thành hai phe chơi trò đuổi bắt gà. Thấy cửa hàng chúng tôi chơi trò này, bà cũng không hài lòng, bảo: "Thôi, các cháu nghịch trò không giống đi, kê nhà ta đi dạo này yếu đuối lắm". Nghe thấy thế, tôi bực mình cả cùng với bà và bảo chúng cứ đùa tiếp. Một thời điểm sau, tôi thấy một chú kê nằm sải ra đất. Tôi tưởng nó ngủ, hoá ra không phải, bởi mệt quá, nó đã chết. Tôi lo lắng cùng đàn trẻ đi tìm một loại hộp chôn chú gà xuống đất. Sau đó, ai về bên nấy, coi như không tồn tại chuyện gì. Buổi tối, khi nạp năng lượng cơm, ông tôi nói đối với tất cả nhà: "Nhà bản thân bị mất một bé gà. Thiếu hiểu biết nhiều nó chết chỗ nào hay ai bắt mất?". Tôi vắng lặng coi như ko Ịbiết. Ăn cơm trắng xong, tôi cùng chị sẵn sàng đồ đạc để mai về tp sớm. Đêm đó, tôi ngủ ko yên. Sáng sủa sớm, bà vào thức tỉnh chị em tôi dậy. Ông bà và bầy trẻ bé tiễn bà mẹ tôi ra tận đầu làng. Tôi thấy hối hận hận quá. Tôi trở lại ôm chầm lấy bạ: "Cháu xin lỗi, lần sau con cháu sẽ nghe lời bà". Ông bà xoa đầu tôi, mim cười: "Cháu biết nhấn lỗi rứa là tốt. Thôi về đi kẻo muộn". Tôi như buông bỏ được một gánh nặng, xin chào ông bà cùng chay ra xe.
Sau chuyện đó, tôi hiểu rằng cần phải lắng nghe phần nhiều gì tín đồ lớn răn dạy bảo, cần được biết quả cảm nhận lỗi và sửa chữa thay thế lỗi lầm.
Gia đình em theo cha chuyển ra thị xã đã làm được hơn một năm. Hôm nay, em mới bao gồm dịp về viếng thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận được ra cô Nga, cô giáo công ty nhiệm lớp 6A mà lại em siêu quý mến. Em khoanh tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười cợt kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh, ân cần hỏi thăm thực trạng học tập và sinh hoạt của em. Gặp mặt cô, em mừng lắm. Từng nào kỉ niệm giỏi đẹp về cô lại trỗi dậy trong trái tim trí em…
Hồi ấy, quê em còn nghèo lắm. Đường làng quanh co, gồ ghề. Sau từng cơn mưa, đất nhão thành bùn dính xệp vào chân, di chuyển rất khó khăn khăn. Nông dân làm việc quần quật suốt ngày quanh đó đồng, quanh năm vất vả. Trẻ nhỏ phải phụ giúp cha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu, giảm cỏ, lau chùi nhà cửa…
Hằng ngày, em đi học cùng bạn Lâm. Nhà của bạn ấy biện pháp nhà em một xóm. Hôm đó, chờ mãi ko thấy Lâm mang đến rủ, em đành tới trường một mình.
Suốt mấy trời mát mẻ phùn lây rây, ko khí không khô ráo và giá lẽo. Phương diện trời bị che khuất phía sau những đám mây xám xịt. Đến lớp, em thấy bạn nào cũng co ro bởi lạnh, chân tay, áo quần lem nhem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em với ánh nhìn ái ngại với thương cảm. Cô khen chúng em cần mẫn rồi bắt đầu giảng bài xích như thường xuyên lệ. Chúng em yêu thích nghe, quên cả trời đang mưa lạnh.
Giờ chơi, các bạn ùa ra hành lang, túm năm tụm ba chuyện trò vui vẻ. Em nhớ tới Lâm và định bụng tung học sẽ đến thăm xem các bạn ấy vị sao cơ mà nghỉ học.
Buổi trưa, ăn uống cơm xong, nghĩ về tới đoạn đường đến công ty Lâm, em hổ ngươi quá. Em chui tọt vào chăn rồi ngủ quên mất. Mãi cho tối, em đem hết quả cảm dấn cách trên tuyến đường trơn trượt để cho nhà Lâm. Em quá bất ngờ khi thấy mặt ngọn đèn, cô Nga đang khuyên bảo Lâm làm toán. Lâm quàng loại khăn kín đáo cổ, mặt đỏ bừng như bạn đang sốt. Nhìn cảnh ấy, lòng em kéo lên một cảm giác khó tả. Em yêu quý Lâm cùng cô giáo từng nào thì lại tự trách bản thân bấy nhiêu. Lẽ ra tung học, em đề xuất đến cùng với Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài bác mới đúng. Em thật gồm lỗi.
Dường như nhận thấy vẻ hoảng sợ của em, cô Nga tươi cười bảo: “Đạt cho tới thăm Lâm đấy ư? giỏi lắm! Cô và hai em thuộc giải mấy bài toán khó này nhé!”. Nắm rồi cô thường xuyên hướng dẫn cho tới lúc các bạn Lâm tự giải được bài.
Mẹ Lâm nói với em: “Hôm qua, Lâm ra đồng giúp chưng nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều yêu cầu bị cảm. Đêm nó sốt quá cao nên sáng nay phải nghi học. Nó mong muốn cháu mãi đấy!”. Nghe bác bỏ nói, em càng ân hận, trách mình sao quá vô tình.

Xem thêm:


Chín giờ đồng hồ khuya, cô Nga cùng em quay trở lại trên tuyến đường lầy lội. Cô dặn em: “Nếu mai Lâm chưa tới trường được thì Đạt ghi nhớ chép bài bác cho Lâm nhé! bằng hữu phải giúp đỡ nhau lúc cực nhọc khăn, em ạ!”. Em tần ngần đứng chú ý theo ánh đèn sáng trong tay cô xa dần nhưng lòng nhấc lên niềm kính phục với quý quí vô hạn.
Hơn một năm sống cùng học tập trong ngôi ngôi trường mới, em luôn luôn nhớ tới các ngày ấu thơ dưới mái trường buôn bản với bao kỉ niệm cạnh tranh quên về thầy cô và anh em thân yêu. Mái trường địa điểm quê nghèo nhưng ấm áp tình người.
Năm nay, em sẽ là học sinh lớp 6 nhưng số đông kỉ niệm hồi còn thơ dại em không bao giờ quên. Giữa những kỉ niệm ấy có chuyện tập luyện chữ viết hồi em học tập lớp 3. Em trở thành học sinh tốt Văn cũng chính là nhờ một trong những phần vào phần đa ngày rèn luyện khổ sở ấy.
Trong các môn học, em sợ tuyệt nhất môn chủ yếu tả bởi vì chữ em vô cùng xấu. Mỗi lúc tới giờ chép chủ yếu tả theo lời cô đọc, em thấy gian khổ vô cùng. Chưa lúc nào em đạt điểm cao môn này. Các buổi tối, em giở tập, yên ổn nhìn gần như điểm kém cùng lời phê chặt chẽ của gia sư rồi ảm đạm và khóc. Mẹ liên tục theo dõi câu hỏi học tập của em. Biết chuyện, chị em không rày la trách mắng mà niềm nở khuyên nhủ:
Em ngẫm nghĩ và thấy lời răn dạy của chị em rất đúng. Vi cầm cố em quyết trung tâm tập viết hằng ngày, đến bao giờ chữ em trở nên sạch đẹp mới thôi.
Em tự đưa ra cho mình kế hoạch từng ngày dành ra một tiếng đồng hồ đeo tay tập chép. Trước hết, em chép lại những bài tập hiểu trong sách giáo khoa. Sau đó, tập chép những bài bác thơ ngắn. Mẹ dạy em bí quyết cầm bút sao cho dễ chịu và thoải mái để viết lâu không trở nên mỏi tay. Em học tập theo với đã quen dần dần với phương pháp cầm bút ấy. Từng bài, em viết nhiều lần ra giấy nháp, khi nào tự thấy đã tương đối sạch đẹp thì mới có thể chép vào vở. Ngừng xuôi em nhờ bà bầu chấm điểm. Những bài đầu, bà bầu chi mang lại điểm 5, điểm 6 vày em viết còn sai thiết yếu tả và nét chữ không đều. Em ko nản chí, càng cố gắng hơn.
Đến bài thứ chín, thiết bị mười, em đã có khá nhiều tiến bộ. Hồ hết dòng chữ mọi đặn, ngay sản phẩm thẳng lối hiện dần ra bên dưới ngòi cây bút của em. Bà bầu không ngừng động viên tạo cho em tăng thêm quyết trung khu phấn đấu.
Lần thứ nhất được cô giáo cho điểm mười chính tả, em khôn cùng Sung sướng. Thầy giáo khen em trước lớp và khuyên chúng ta hãy coi em là gương xuất sắc để học tập.
Em luôn luôn nhớ lời người mẹ và âm thầm cảm ơn mẹ. Em cố gắng quyển vở có điểm 10 đỏ tươi về khoe cùng với mẹ. Mẹ xoa đầu em nói:
- rứa là bé đã thắng lợi được phiên bản thân. Con đã trở thành người học viên có ý chí và nghị lực trong học tập. Mẹ tự hào vệ con. Cha con thông báo này chắc là vui lắm!
Từ đó, mẫu biệt danh Tuấn gà bươi mà các bạn tinh nghịch trong lớp đặt đến em không còn nữa. Tuy vậy, em vẫn kiên định tập viết nhằm nét chữ ngày 1 đẹp hơn. Sau Tết, em đã tham gia hội thi Vở sạch sẽ chữ đẹp do trường tổ chức.

Bài viết số 2 lớp 6 đề 5: đề cập về một lớp gương tốt trong học tập tập giỏi trong vấn đề giúp đỡ anh em mà em biết.


Hàng ngày đến lớp Khoa thường mặc bô đồng phục dụng cụ của trường: dòng quần tây xanh đậm và chiếc áo sơ mày trắng. Khoa tất cả làn da hơi ngăm đen, dáng người cao thon thả, khuôn khía cạnh hình trái xoan với cái mũi hếch ngộ nghĩnh và đôi mắt lúc nào cũng giống như cười.
Khoa là fan vui tính và hay thì thầm vui nghịch suốt ngày, với anh em thì luôn nhiệt tình giúp đỡ. Điểm số những môn học, những bài bình chọn thường kỳ của chúng ta ấy lúc nào cũng cao. Học xuất sắc như vậy dẫu vậy chẳng lúc nào thấy cậu tất cả một hành vi nhỏ tuổi nào biểu thị của tính kênh kiệu. Bạn bè kể cả phái mạnh lẫn bạn nữ đều mến với quý Khoa. Cô giáo thường khen Khoa bao gồm tính trường đoản cú lực cao và đó cũng là tính phương pháp đẹp của Khoa mà chúng tôi cần học hỏi.
Khoa không chỉ là là một học sinh giỏi mà cũng là một trong những người chăm làm. Vấn đề gì cho tay Khoa cũng khá được bạn làm điều tỉ mỷ và cẩn thận. Ở đơn vị Khoa là mội đứa con ngoan. Ngoài việc học, Khoa còn giúp bố mẹ làm một số việc lặt vặt để bố mẹ có thời hạn nghỉ ngơi. Góc tiếp thu kiến thức của Khoa cũng rất gọn gàng và chống nắp. Sách vờ, đồ dùng học tập lắp thêm nào ra đồ vật nấy…
Khoa là một trong người bạn tốt, một tờ gương sáng, xứng đáng là team viên thiếu thốn niên chi phí phong hồ Chí Minh.
Tham khảo thêm trên đây:Kể về một tờ gương giỏi trong học tập tập tốt trong việc giúp đỡ anh em mà em biết