10 CÂU CHUYỆN THỜI PHẬT TẠI THẾ

 LỜI GIỚI THIỆU Trong bất kể nền văn hóa truyền thống nào trên thế giới cũng đều có sự hiện diện từ siêu sớm của những câu chuyện cổ, mà đa số là dưới hiệ tượng truyền khẩu, được những người thuộc tầng lớp bình dân kể lẫn nhau nghe qua từng chũm hệ tiếp tục nhau. Đặc điểm chung của những câu chuyện đề cập dân gian này là việc bình dị nhưng không kém phần sâu sắc, bởi chúng luôn là sự đúc kết tự vô vàn những tay nghề sống thực tiễn và mọi nhận thức chân xác của rất nhiều thế hệ, được chuyển vào từng mẩu chuyện kể một biện pháp tự do thoải mái mà ko cần ân cần dến bất kể một sự vi phạm phiên bản quyền như thế nào như vào văn học viết. Từ chuyện kể tới những truyện được ghi chép luôn luôn có một khoảng cách nhất định, bởi bạn kể chuyện luôn luôn có quyền sáng sủa tạo bằng phương pháp tùy luôn tiện thêm thắt những chi tiết nhất định, trong lúc truyện được ghi chép lại với tính chất cố định hơn và luôn luôn có yếu ớt tố đánh giá và thẩm định chủ quan tiền của người ghi chép. Bởi thế, có thể nói rằng việc coi một tuyển tập truyện cổ so với nghe nhắc chuyện cũng giống như được ăn uống một món nạp năng lượng chế trở thành công phu so với đều món ăn dân dã. Tuy thực tiễn là từng loại đều sở hữu những mùi hương vị tính chất không thể thay thế cho nhau, nhưng mà nếu chỉ xét riêng về yếu đuối tố tư tưởng giáo dục thì chắc hẳn rằng việc ghi chép cùng lưu hành gần như câu truyện cổ sẽ tiện lợi mang lại một công dụng tích rất hơn, với đồng thời cũng giúp cho những mẩu truyện này chưa phải mai một cùng với thời gian. Khi di chuyển sang Việt ngữ tập sách “Phật giáo cố gắng sự đại toàn”, đạo hữu Diệu Hạnh Giao Trinh (hiện cư ngụ tại Paris, Pháp quốc) đã góp thêm phần giới thiệu với người hâm mộ Việt Nam hồ hết câu truyện cổ rất là hấp dẫn, lý thú và bửa ích. đa số những mẩu truyện này tuy đang được những người Phật tử việt nam kể cho nhau nghe từ rất mất thời gian rồi, mà lại sự tiếp cận với một tuyển tập truyện cổ như vậy này chắc chắn rằng sẽ giúp điều chỉnh lại nhiều cụ thể sai lệch, tương tự như giúp độc giả có một cái nhìn trọn vẹn và chính xác hơn về truyện cổ Phật giáo. Truyện cổ Phật giáo là 1 bông hoa trong những bông hoa truyện cổ trên khắp vắt giới, và là một bông hoa khôn xiết độc đáo. Tính cách rất dị này có được là vì sự hiện ra của chúng, không chỉ hoàn toàn nhờ vào những điều tai nghe đôi mắt thấy của con bạn và được nhắc lại qua sự phóng đại cũng giống như sáng tạo thành của trí tưởng tượng như những loại truyện cổ nói chung, mà phần lớn truyện cổ Phật giáo đều phải sở hữu xuất xứ từ bỏ những kinh điển cũng như được đặt trên nền tảng của rất nhiều giáo pháp do chính Đức Phật vẫn truyền dạy. Đặc biệt là lý thuyết nhân quả. Đặc điểm này khiến cho tất cả đều câu truyện cổ ẩn bên trong Phật giáo vừa gia hạn được tính chất bình dị và lôi kéo vốn có của thể các loại truyện cổ, lại vừa hàm cất những bài học đạo đức luân lý, các triết lý sống sâu xa, cùng trên toàn bộ là gần như chân lý về cuộc sống đời thường do Đức Phật Thích-ca Mâu-ni mày mò và truyền dạy dỗ lần trước tiên trong lịch sử nhân các loại từ từ thời điểm cách đây hơn 25 cầm cố kỷ. Qua rộng một trăm câu truyện cổ bao hàm từ các truyện đã xẩy ra hoặc được đề cập vào thời Đức Phật còn trên thế, cho đến những truyền tiền thân Đức Phật vốn được không ít người nghe biết qua Kinh phiên bản sanh (Jãtaka), tương tự như những truyện có bắt đầu dân gian được đề cập lại bởi nhận thức của fan Phật tử… tập sách này đã dẫn dắt độc giả vào một nhân loại lý tưởng với tươi đẹp, chỗ ĐIỀU THIỆN luôn được vinh danh và ĐIỀU ÁC luôn luôn bị chê bai, trừng trị. Xét đến cùng, kia chẳng đề nghị là niềm mong ước khát khao cùng mục tiêu đào bới từ muôn thuở của quả đât đó sao? Với phần lớn nhận xét trên, xin trân trọng ra mắt tuyển tập Truyện cổ Phật giáo này cùng bạn đọc gần xa. Hy vọng rằng tập sách sẽ đem về cho quý fan hâm mộ không chỉ là những phút giây thư giãn giải trí thoải mái, mà còn là những chiêm nghiệm sâu xa hoàn toàn có thể làm biến hóa cuộc sống theo hướng giỏi đẹp hơn. Nếu như được như thế, này sẽ là niềm sung sướng vô biên dành cho người đã thâm nhập thực hiện. Mùa Xuân, 2009Trân trọngNguyễn Minh Tiến 1. Vợ ck ông cung cấp Cô Độc Trưởng giả Tu-đạt-đa (cũng call là Tu-đạt) là một trong những nhà tự thiện lớn, luôn vui ưa thích làm đông đảo chuyện phước đức, ba thí. Ông thường cứu giúp những người nghèo khó, giỏi đem cơm trắng gạo, xống áo bố thí đến họ. Trong toàn khu vực thành Xá-vệ, không minh bạch nam tốt nữ, già tuyệt trẻ, cứ hễ nghèo khổ, không khu vực nương tựa, một khi tìm tới là được ông vui vẻ giúp sức ngay. Chính vì thế mọi bạn đều call ông là trưởng đưa “Cấp Cô Độc”, nghĩa là “người thường chu cung cấp cho hồ hết kẻ cô độc, không khu vực nương tựa”. Một hôm, trưởng mang Tu-đạt mang lại nhà trưởng đưa Thủ-la sống thành Vương-xá để bàn luận việc hôn nhân cho người con trai út, thì đột nhiên được diện loài kiến đức Phật cùng được nghe pháp âm của Ngài. Ông thừa đỗi vui mừng, ngay thức thì phát trung khu xây tinh xá nhằm thỉnh đức Phật cùng chư tỳ-kheo mang lại thành Xá-vệ giáo hóa chúng sinh nghỉ ngơi đấy. Đức Phật phấn chấn nhận lời, bao giờ tinh xá xây chấm dứt thì Ngài đang đến. Trưởng đưa Tu-đạt trở về thành Xá-vệ mau lẹ đi coi khắp vị trí để kiếm tìm một địa điểm thích hợp. Ông phân biệt trong số những nơi vẫn xem qua chỉ bao gồm vườn cây của hoàng thái tử Kỳ-đà là cực kì rộng rãi, loáng mát, bao gồm sông có nước, bao gồm đồi có núi, bao gồm hoa thơm cỏ lạ, cảnh đẹp như tranh, thật là 1 trong khung cảnh cực kỳ thanh tịnh, u mỹ. Ông nghĩ, nếu như được một chỗ như vậy này để kiến thiết tinh xá cúng dường đức Phật, để vậy Tôn về đấy thuyết pháp và chư tỳ-kheo an trú thì thật không có chỗ nào tốt đẹp nhất hơn. Tuy thế đây lại là căn vườn mà hoàng thái tử Kỳ-đà ưa chuộng nhất, yêu cầu trưởng đưa Tu-đạt băn khoăn phải làm bí quyết nào nhằm thái tử chịu đựng nhượng lại khu vườn cây này cho ông. Ông suy xét nát óc và tuy biết là sẽ khá khó khăn nhưng không thể cách như thế nào khác hơn đành yêu cầu trực tiếp đến gặp gỡ thái tử Kỳ-đà nhằm khẩn khoản xin thái tử nhượng lại vườn ấy. Cơ mà dù ông có nói cầm nào hoàng thái tử Kỳ-đà cũng cố định một mực ko chấp thuận. Đến khi nghe đến trưởng mang Tu-đạt vật nài nỉ tới lần sản phẩm công nghệ ba, thái tử cảm xúc thật cực nhọc mà cự tốt mãi một người khét tiếng lừng lẫy trong toàn quốc như ông trưởng giả này, bèn suy nghĩ kế đòi một giá thành thật cao để khiến cho trưởng giả buộc phải thối chí. Nghĩ sao làm cho vậy, hoàng thái tử bèn nói: – thật sự tôi không muốn nhượng khu vườn này mang lại ông, tuy thế thấy ông cứ nài nỉ nỉ mãi như thế, thôi thì cố gắng này. Tôi bằng lòng xuất kho với điều kiện như sau: Ông hãy lấy đá quý trải đầy khắp mặt đất của quần thể vườn. Trường hợp ông đồng ý trả đầy đủ số vàng như thế thì tôi đã nhượng đất đến ông. Không ngờ thái tử vừa nói giá như vậy thì trưởng giả Tu-đạt tỏ ra phấn kích khôn xiết, lập tức trở về kêu gọi người nhà mang xe chở vàng nhanh chóng đến trải đầy khắp mặt đất vị trí khu vườn. Khoảng tầm xế chiều thì tổng thể khu đất đã có phủ bí mật vàng, chi không đủ một khoảnh nhỏ. Thái tử Kỳ-đà nhận thấy ông trưởng giả dường như như vẫn trầm ngâm quan tâm đến liền cho bảo: – hiện nay ông thay đổi ý vẫn còn kịp đấy. Đất vẫn là của tôi, ông hoàn toàn có thể lấy kim cương về. Trưởng trả Tu-đạt nhoẻn miệng cười, nói: – Ngài lầm rồi! Tôi không thể tiếc phải chăng số vàng bỏ ra, chỉ đang nghĩ xem yêu cầu lấy số vàng còn thiếu này từ kho làm sao cho dễ dãi đó thôi. Lúc đầu thái tử Kỳ-đà vẫn tưởng có thể làm đến trưởng đưa Tu-đạt đề xuất thối chí trước một giá thành quá cao như thế, không ngờ ông này chẳng tiếc nuối gì số đá quý lớn, vẫn quyết tâm cài cho bởi được quần thể đất. Thái tử lấy có tác dụng tò mò, tức tốc gạn hỏi nguyên nhân mua đất. Trưởng giả Tu-đạt bắt đầu thật lòng đem dự trù xây dựng tinh xá cúng nhường nhịn đức Phật với chư tăng mà nói mang đến thái tử nghe. Thái tử không khỏi lấy có tác dụng cảm rượu cồn trước tín tâm thật tình của vị trưởng giảTu-đạt liền hỏi tiếp: – Đức Phật là người như thế nào mà ông so với ngài nhiệt trung tâm và thành tín đến thế? Trưởng giả Tu-đạt liền nhắc lại câu hỏi mình được gặp mặt Phật tại thành Vương-xá với được nghe giáo pháp giải bay của ngài như thế nào. Hoàng thái tử nghe kết thúc cũng sinh lòng hoan hỷ, rất ước muốn chính phiên bản thân mình sẽ được gặp Phật. Thái tử ngay tức thì nói: – Trưởng giả! Số vàng không đủ ông không cần thiết phải chở mang lại nữa, coi như tôi cúng nhường số vàng ấy vào bài toán xây dựng tinh xá. Xung quanh ra, đất đai thì coi như hiện giờ đã là của ông, nhưng cây cối hoa lá trong vườn cửa thì tôi không hề bán. Vậy ni tôi cũng xin từ nguyện cúng nhường tất cả cây cỏ trong sân vườn này để góp thêm phần làm chỗ đến đức Phật với chư tăng an trú. Trưởng đưa Tu-đạt thấy thái tử Kỳ-đà phạt khởi tín nhiệm như cụ thì khôn cùng vui. Từ đó cả hai đều hết sức hân hoan, cùng cả nhà đốc thúc bài toán xây dựng và chờ đợi ngày đức phật quang lâm. Khi tinh xá vừa xây xong, trưởng mang Tu-đạt nhanh chóng nghênh thỉnh đức Phật với chư tăng về. Bởi vì tinh xá này là vì trưởng giả cấp Cô Độc bái dường khu đất nền và thái tử Kỳ-đà cúng nhịn nhường vườn cây, nên bạn thời bấy giờ gọi tên tinh xá này là “Kỳ thọ cấp Cô Độc viên”, nghĩa là vườn của ông cung cấp Cô Độc, cây của thái tử Kỳ-đà. Trưởng giả Tu-đạt vốn thích cha thí, ham thao tác thiện, lại thêm việc xây tinh xá khiến ông yêu cầu tốn yếu số tiền vượt nhiều, làm cho việc làm cho ăn nhanh lẹ suy sụp, dần dần khánh kiệt cả gia sản, không còn trong tay bất cứ tài sản giá trị nào, thậm chí đang đi tới mức sắp cần chết đói. ngay trong khi đó, ông nhặt được trong gò rác một khúc mộc quý. Đây là một trong những loại gỗ chiên-đàn rất là hiếm gồm và hết sức quý giá, tuy vậy vì nó vẫn chưa được cọ sạch nên những khi ông mang đi buôn bán chẳng ai mong mua cả. Cuối cùng có một doanh nhân thấy ông tội nghiệp đề xuất miễn cưỡng đổi lấy với 4 thưng gạo trắng. Bấy giờ, phu nhân trưởng mang Tu-đạt ngay tắp lự đong một thưng gạo cướp đi nấu cơm. Cơm vừa chín thì gồm tôn mang Xá-lợi-phất đến đứng ngay lập tức trước cửa, ôm bình bát khất thực. Phu nhân vô cùng hoan hỉ, liền lấy thưng gạo đang nấu thành cơm ấy nhưng mà cúng nhường hết mang lại ngài Xá-lợi-phất. Sau đó bà đong một thưng gạo khác mang đi nấu. Cơm vừa chín thì gồm ngài Mục-kiền-liên đến khất thực. Bà cũng mang cơm new nấu ra cúng nhường hết mang lại ngài Mục-kiền-liên. Lần thứ tía nấu cơm, bà lại cúng dường mang đến ngài Ca-diếp. Còn thưng gạo cuối cùng, cơm vừa chín cho tới thì thấy đức phật từ xa đi đến. Bà vui phấn chấn nghĩ: “Cũng may là mình vẫn còn một thưng gạo cuối cùng mới thổi nấu chín này nhằm cúng dường đức vậy Tôn!” Nghĩ cố rồi, tất cả bao nhiêu cơm trắng trong nồi bà dưng cúng trọn lên đức Phật. Đức Phật thấy vợ ông chồng trưởng đưa Tu-đạt bao gồm lòng lành với tín tâm như vậy nên từ bỏ kim khẩu ngài ngay tức khắc chúc nguyện rằng: – Tội diệt phúc sinh, từ nay trở đi phúc đức vô tận, không còn khốn khó. Ngay khi đức Phật vừa đi khỏi thì doanh gia vừa mua khúc gỗ chiên-đàn lúc nãy tìm đến, vui lòng nói với trưởng trả Tu-đạt: – Ông thật may mắn, khúc mộc ấy sau khi tôi cọ sạch với ra chợ buôn bán đã có fan đến trả đến hơn năm nghìn đồng tiền vàng. Tôi nghĩ đây là phước báu của ông đề xuất không dám 1 mình hưởng trọn, xin cùng với ông phân chia đôi số chi phí này vậy. Nuốm là trưởng đưa Tu-đạt nhận được một trong những tiền lớn, có thể mua lại item và bước đầu trở lại công việc làm ăn buôn bán. Từ đó mọi việc đều tiện lợi đến nỗi vài ngày sau thì kim cương bạc, chi phí tài, châu báu vào nhà, cơm gạo, lụa là vải vóc vào kho đã hóa học đầy như núi, so với lúc trước thì hiện nay ông còn giàu có hơn gấp những lần. Trong rạm tâm, trưởng trả Tu-đạt rõ biết đấy là do nhân lành tía thí với cúng dường của chính mình mới tất cả được, đề xuất ông mang lại lập bọn thật bự để cúng nhường đức Phật và chư tăng, thỉnh đức thay Tôn thuyết pháp cho mọi người được không ít lợi lạc, cùng từ đó càng nỗ lực thao tác từ thiện, tương trợ người nghèo khó. Quả thật là, đem của cải mình hiện có ra tía thí cho những người khác, thấy thì có vẻ như mất đi, nhưng lại thật ra chằng khác gì mang hạt giống xuất sắc vùi trong thâm tâm đất ẩm, sớm muộn gì cũng trở nên có ngày hái được trái ngọt.